Home Góc Heo May Góc Thơ Mùa hạ về như nốt lặng ưu tư

Mùa hạ về như nốt lặng ưu tư

1225
0

Khúc giao mùa như nốt lặng ưu tư
Trùng phím nhớ, mỏng manh như sương khói
Tháng năm ơi! Bàn tay nào vẫy gọi
Xa lắc thời màu áo trắng trinh nguyên

Bận phong trần mặc kỷ niệm ngủ yên
Giấu tiềm thức cài then lòng thật kỹ
Nay bồi hồi đan theo dòng suy nghĩ
Chút dư hương một thoáng bỗng theo về

Cánh Phượng nào của ngày ấy viết tên
Vụng ánh mắt trao mấy vần thơ dại
Khúc hát ve xuyến xao nhưng dầu dãi
Cảnh tan trường sân vắng gió vu vơ

Hỏi còn ai? Còn ai đợi ai chờ?
Nhìn cảnh vật trường xưa nay đã đổi
Lặng tiếng bước nghe sáo diều ai thổi
Chợt xa xăm, chợt gần gũi xưa – giờ!

Thanh Bình

“Mùa hạ về như nốt lặng ưu tư”, cứ thế mỗi năm một lần hạ về lại mang bao nhung nhớ lẫn chờ mong. Bao nhiêu người đã qua cái thời áo trắng, nghe hạ về lòng lại bồi hồi khắc khoải. Đâu đó trong trí nhớ, kí ức, phượng thắm vẫn rợp bóng sân trường. Những cô cậu học sinh thơ ngây năm ấy vẫn ở đó, chỉ là người đã qua không thể quay về, để trong lòng ngổn ngang những nỗi niềm tiếc hạ xưa đến ngơ ngẩn.

Thời áo trắng đến trường, thời ngây ngô mối tình thơ dại – cái thời mà những người trưởng thành mong ước một lần quay về – nghe sao gần mà cũng xa quá. Bước chân về trường cũ, cảnh vật đây còn, đó mất, cảnh còn đổi thay, người làm sao trở về vẹn nguyên như lúc xưa cũ. Chỉ còn tiếc nuối đong đầy nơi tim vắng, trông chờ chi những thứ không về.

Đôi khi kí ức chỉ đẹp khi chúng mãi là kí ức, là một phần mộng mơ, hồn nhiên đẹp đẽ của tuổi học trò. Để mỗi khi hạ về nhắc nhớ, kỉ niệm lại đong đầy rồi lắng đọng như một nốt ưu tư.

 

 

Previous articleTuổi trung niên, hãy sống hạnh phúc cho chính mình, đừng để trái tim mệt mỏi
Next articleMít và những công dụng tuyệt vời cho sức khỏe