Có những nỗi buồn chẳng biết đến từ đâu
Không diễn tả… hay nói lời hoa mỹ
Chỉ có thể vẽ lên màu ma mị
Trong thẳm sâu… nhức nhối đến mệt nhoài
Có một thời chẳng toan tính đúng sai
Thương đắm đuối không vì điều gì cả
Tin tưởng quá… cho đến ngày gục ngã
Thất vọng nhiều, yêu vất vả… nên quen!
Tuổi trung niên như cơn gió trước đèn
Ào ạt tới… những hờn ghen vô lối
Cố kiên nhẫn… lại như thêm có tội
Chọn chi đây ngơ ngẩn ngã ba đường
Có lẽ là… quên hẳn một tiếng thương
Mi trĩu nặng phai má hường một thủa
Tạm biệt nhé… giấc mơ tình đôi lứa
Chọn phôi pha… khép cửa dấu yêu lòng
Xuân cạn rồi… xóa hết vạn chờ mong
Không giận dỗi… không nhớ thương gì cả
Mặc nắng gió… cho bão giông từ tạ
Một khoảng trời xao xác lá mùa côi…
-Diệu Hà-