Đời người hay sống với âu lo,
Trẻ lo học, lớn lo kiếm tiền.
Trung niên lo “chạy” danh với lợi,
Già có chút tiền lại lo chơi.
Đời người sao cứ lo với sợ,
Đang no lo đói, lành lo rách,
Xuân đang phơi phới lại lo già,
Thân già lo xấu mang bệnh tật.
Đời người sao cứ phải âu lo,
Có một nỗi lo lại chẳng màng,
Không lo tu tâm cùng học Đạo,
Để được đời sau, chẳng lo phiền.
Quá khứ đã qua nên buông xả,
Tương lai chưa đến họa làm gì,
Hiện tại thức tỉnh trong an lạc,
Thanh thản thân tâm, một chữ nhàn.
Trần gian vì sao âu lo nhỉ!?
Mặc ai cứ lo, ta chẳng lo.
Ngày mai cuộc đời ra sao nhỉ?
Dù có ra sao, ta chẳng sao.
-Sưu tầm-