Anh à
Tháng mười hai về trước ngõ rồi anh
Gió bấc thổi trời hanh hao se sắt
Sương đầm vai, bàn tay gầy lạnh ngắt
Anh có về sưởi ấm hộ em không ?
Tháng mười hai chẳng đủ nắng để hong
Nhớ ướt mèm chông chênh buồn dễ sợ
Bàn chân nhỏ bước trượt nhầm vào nhớ
Em gồng mình đếm nhớ lọt qua tay
Thu theo anh quấn vội cả heo may
Cây đàn nhỏ gảy sầu lên câu hát
Trời tí tách trêu ngươi buông từng hạt
Em cuống cuồng gói ghém trả hư không
Cõi hư không anh bảo có diêu bông
Em vội tìm nhặt được tình nông nổi
Những xác lá nằm bơ vơ bên cội
Em gom về ủ mộng giấc mơ đông…
Anh ơi
Tháng mười hai má em bớt ửng hồng
Đông ỡm ờ xoa màu lên mắt tím
Chiều nghiêng đổ hoàng hôn mau tắt lịm
Anh hãy về cho em bớt chênh chao.
Thanh Xuân
Tháng 12, người đến, kẻ đi! Tháng 12, người cười, kẻ khóc! Tháng 12 có những con phố không tên hóa thành hò hẹn, có những đôi tình nhân vui vẻ đi sát bên nhau mơ mộng điều gì xa lắm! Dòng người vội vã trở về tổ ấm, người ngược, người xuôi… Tháng 12, tháng có những kẻ cô đơn lang thang chuyện trò cùng khói, có gã đơn phương tập viết thư tình, có cô gái thấp thỏm đợi chờ người yêu với bộ đồ xinh, có chàng trai hối hả đón đưa người yêu với chiếc xe thật đẹp. Tháng 12 – Tháng có người cười, kẻ khóc; tháng có người nhớ, kẻ điên… Xin chào tháng 12, tháng của những nhớ mong đong đầy tâm hồn.