Tháng 9 mùa thu, chợt thấy lá vàng rơi, mưa về, lòng lại chùn xuống với những mớ cảm xúc dư thừa….
Có một tháng 9 ta hát tình khúc thu buồn, ru mình lặng lẽ trong những xúc cảm lắng đọng sau những đoạn đường ta đã đi qua. Mùa thu ấy, ta biết mình chơi vơi giữa một chốn đông người, giữa một người quen bỗng dưng thành người lạ, giữa một phố không mùa dẫu lá vàng đã chạm ngõ. Và ta biết, mình như một đứa trẻ ngốc, nhặt nhạnh từng chiếc lá vàng rơi cuối phố, từng mảnh kí ức để cố ghép lại cho tròn mùa. Mà thu, thì vẫn lạnh tanh và dửng dưng…
Có một tháng 9 đi qua khẽ khàng, ta không cố tìm lại miền kí ức nào nữa. Ta không cố xòe ngón tay non nớt ngày ấy, hứng lấy thu dịu dàng nữa. Ta để mình an nhiên trong những khoảnh khắc giao mùa. Ta chợt nhận ra, đã thêm một mùa thu vàng rụng lá, ở nơi ấy “hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm”. Ta không nỡ đánh mất dòng kí ức ngọt ngào nơi ấy, khi chạy qua những con đường ngọt ngào hương hoa sữa, cái mùi dịu ngọt ấy khiến ta nhớ, ta quên, ta đánh mất…lưng chừng!
Tháng 9 của người Sài Gòn là những cơn mưa dầm cuối mỗi buổi chiều, những con đường lênh láng nước, kẹt xe, tắc đường. Một chiều ta trở về nhà trong cái sự bực bội với cái cảm giác lần đầu tiên ta thấy ghét Sài Gòn. Vậy mà ta vẫn nhắn nhủ bạn, hãy yêu Sài Gòn từ những điều dung dị nhất, nhìn Sài Gòn bao dung một chút thì ta sẽ an nhiên… Đến khi một chú nhắn nhủ với ta rằng, hãy yêu một chàng trai Sài Gòn, lập tức ta sẽ thấy Sài Gòn nhiều yêu thương chi lạ. Ta mới mỉm cười một mình!
Nhiều khi, cũng như bây giờ, ta muốn chạy về một nơi yên bình nào đó, có đủ yêu thương cho ta, cho một tình cảm vững bền. Giữa những mối quan hệ không tên, thân thiết, lạ lẫm, mới bắt đầu… tự nhiên ta chẳng còn hứng thú. Chắc có lẽ, vì ta chờ đợi, hay ta hi vọng nhiều hơn thế ở một mối quan hệ nào đó…nên ta thường vỡ tan nhanh chóng. Nơi này có đủ bao dung cho ta, ai đó có đủ bao dung cho ta… để ta vững tin đi tiếp đoạn đường phía trước không?
Tháng 9, trời mưa. Ngồi ở một quán cà phê nào đó cùng nhóm bạn, cười nói hồn nhiên như một đứa trẻ thơ. Là ta, vẫn yêu đời lắm đấy. Là ta, vẫn hồn nhiên lắm đấy. Là ta, vẫn thương người lắm đấy. Và, vẫn là một ta chờ những yêu thương đong đầy…
Thương một tháng Chín trời đổ mưa mỗi chiều như trút hết hỉ nộ ái ố xuống nhân gian. Thương một tháng Chín một mình với những yêu thương chưa vẹn tròn. Thương một tháng Chín gầy hao khi lá vàng vừa trút xuống…
Dù sao cũng là một tháng Chín nhiều tiếng cười….