Home Góc Heo May Tháng 9, giật mình, nghe thu về qua ngõ

Tháng 9, giật mình, nghe thu về qua ngõ

631
0

Hạ đã lùi vào cuối đường để nhường lối thu về. Tháng 9 trong ta là trời cao xanh, mây bồng bềnh, nước hồ trong vắt.

Tháng 9, tháng của những cơn gió heo may nhè nhẹ, thổi trong đám là vàng rơi xào xạc trên đường, của cái không khí lạnh và pha chút khô khan của mùa đông, giục giã những bông hoa cúc nở cùng khoe sắc trong nắng vàng dịu nhẹ hòa với hương ổi chín thơm và hoa khế tím rụng trong vườn.

Tháng 9, tháng của mùi hoa sữa nồng nàn trên mỗi con đường. Trong sương sớm mùa thu, hương hoa như đọng lại cùng hơi thu thấm vào vai áo. Bất chợt, ta sững lại trước mùi hương nồng nàn, đặc quánh ấy. Ta hít hà, thả lỏng tâm hồn để hương hoa sữa len lỏi khắp tâm can, phả theo từng cơn gió, cảm nhận những khoảng khắc tuyệt vời. Trong khi bao người vội vã, trốn tránh hương nồng vị đậm ấy, vội vã lướt nhanh cho kịp giờ làm.

Tháng 9, tháng của ngày hội của non sông, nhưng với ta đó cũng là ngày hội của riêng mình khi mùa Hạ đang qua đi để mùa Thu đến bước đến bên thềm. Qua khung cửa sổ, ta thấy những chiếc lá bang đang chớm vàng và một ngày những cành cây gầy guộc không đủ sức níu nhưng chiếc lá vàng rơi.

Tháng 9 về, khi nàng Thu bước qua cây cầu mùa hạ, mở ra bầu trời cao xanh vời vợi với những làn gió mang hơi thở của Thu – khô hanh nhưng mang đầy nỗi nhớ bâng khuâng.

“Ai cho tôi một vé trở về tuổi thơ?” – câu hỏi chợt xuất hiện trong tâm trí khi ta nhìn thấy một em bé khoác chiếc khăn quàng đỏ tung tang sải bước tới trường. Đó là hình ảnh của ký ức tuổi thơ, của những đứa trẻ được sinh ra nơi làng quê, dưới những tán tre xanh với những con đường đất bụi và những ngôi trường ngói đỏ.

Nhớ lắm những mùa tựu trường đầy náo nức, thân yêu lắm những gương mặt rạng rỡ của bạn bè sau một kì nghỉ dài với những cái ôm, những nụ cười tay bắt mặt mừng… Yêu biết bao những  tà áo tráng tính khôi quấn quýt nhau trong gió. Sân trường vắng lặng hôm nao nay ngập tràn tiếng cười vui với bao âm thanh tươi trẻ của tuổi 20.

Nhớ lắm nét chữ đầu tiên khi viết lên trang vở, trán lấm tấm mồ hôi để uốn nét chữ cho tròn. Trái tim nhỏ bé run lên khi đã viết được chữ “O” với nỗi xúc động trước sự ân cần và bàn tay ấm áp của “người thầy” đầu tiên.

Năm tháng trôi qua, bước chân non nớt của đứa bé xưa đã trở nên cứng cáp. Bước chân của đứa bé ấy cũng đã đi khắp nẻo đường, cũng vội vã, nôn nóng và đầy lo toan. Nhưng mỗi mùa thu qua, khi những cánh hoa sữa rơi xuống lòng đường, làn sương giăng mắc lại trên cành lá, những kỷ niệm trong tâm trí lại căng đầy, giục lòng người sống chậm lại với những ký ức tuổi học trò.

Previous articleHồi tưởng tết trung thu xưa: Bình dị, an yên và gắn kết
Next articleNgăn ngừa ung thư nhờ chất chống oxy hóa từ nước ép trái cây