Home Ảnh và Video Tháng Năm, tháng của những mùa nhớ

Tháng Năm, tháng của những mùa nhớ

Tháng năm, hạ lại về. Phố mải miết trôi theo tích tắc của thời gian và sự hối hả của lòng người khi tan tầm ngược gió.

16551
0

Nắng vội vàng gọi gió ùa về miên man, là cái nắng hạ thổn thức khát khao, la đà, len lỏi vào những tán cây ven đường, dụ dỗ vô vàn chiếc lá theo tiếng gọi của ngày hạ xanh ngắt tầng mây. Khi những bông bằng lăng ngả sang màu tím ngắt trên từng con phố nhỏ, màu phượng đỏ rực úp xuống không gian như quả cầu lửa, tiếng ve râm ran khắp các lùm cây, nắng vàng rực rỡ làm ta tỉnh giấc. Giật mình ta tự hỏi: mình đã đi qua bao mùa như vậy nhỉ?

Bất chợt ta nhớ về một nơi xa lắc lư của ngày tháng trong veo. Thời của những ngày có giấc mơ hồng tuổi trẻ – tuổi thanh xuân. Không gian lúc đó mơ màng óng ánh như sắc màu cổ tích, tuổi thanh xuân trôi đi trân quý như thế.

Thanh xuân của mỗi người đến và đi nhẹ tựa như lông hồng. Ai đó đến bên đời ta đều mang cho mình một sứ mệnh riêng. Có người làm ta đau đớn đến quặn lòng, có người làm ta nhớ thương đến mờ quá khứ, cũng có những người khiến ta vui vẻ hạnh phúc viên mãn mãi về sau.

Khi qua tuổi thanh xuân của mình có người nhìn lại: con người ta nhiều khi nuôi cho mình quá nhiều ảo vọng. Họ tin vào những thứ bất diệt và sự hoàn hảo đến trùng lặp của duyên số. Thật ra, chẳng có ai có thể chờ đợi ai mãi mãi. Họ vẫn chờ – vẫn đợi – vẫn tin rằng người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Niềm tin đó vốn dĩ không sai, tình yêu đó vốn dĩ cũng chẳng tội tình gì để mà phũ bỏ. Chỉ có điều trái đất vẫn quay đó thôi, và một người kia ra đi và có ai đó chắc rằng người kia sẽ là người ở lại, khi đã đi cùng một vòng liệu có đủ can đảm nhìn ra nhau thêm một lần nữa, sau bao nhiêu đổi – dời của số phận hay không.

Yêu nhau – thương nhau và hạnh phúc bên nhau, nếu thật tâm yêu thương một người, hãy cùng đi với người ấy khi có thể, đừng nán chân chờ đợi. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống dành cho trăm vạn người. Thanh xuân qua rồi, đôi khi lại thấy tiếc nuối. Buồn vui của ngày hôm qua ai cũng mang theo làm hành trang cho mình, trong đời có những khoảnh khắc trôi như ánh sao băng vậy, nhưng cũng đủ cho lòng người hoài niệm mãi về nó.

Thanh xuân quá ngắn mà nỗi nhớ thì quá dài, qua rồi thanh xuân ngẫm lại cũng thấy để mà trân trọng, để mà nhớ…

Hạ về rồi lại đi qua đấy thôi…

Hà Nội ngày 19/5/2017

-Đỗ Thị Hiên-

Previous articleTâm sự trong nước mắt của bác sĩ cấp cứu cho 18 bệnh nhân sốc phản vệ tại Hòa Bình
Next articleTăng lương vẫn chưa đủ sống!?