Home Ban Biên Tập Bình Chọn Tháng 12? Chào em, Nàng thơ khoác khăn choàng tuyết!

Tháng 12? Chào em, Nàng thơ khoác khăn choàng tuyết!

1216
0

Tháng 12? Chào em! Nàng thơ cuối cùng mang trong mình giọng hát u buồn đến lạ. Như bao năm trước, nay em lại trở về đây và ru mọi thứ vào giấc ngủ say mềm, cằn cỗi, mệt nhoài để ngày mai thức dậy lại biết mỉm cười đón mùa nắng mới.

Có ai nói rằng em ấm áp chưa? Với chiếc áo phong sương và làn tóc gió? Với đáy mắt vợi buồn, với lời ca ảm đạm? Và, với cả những nỗi niềm chưa kể cho ai, với những đêm dài dằng dặc nuối nấng bao nhiêu bàn chân đi lạc, chắc hẳn là chưa, em nhỉ? Ta hiểu mà…

Em đến, người ta lạnh hơn; người ta cô đơn hơn; người ta bâng khuâng; nhung nhớ, người ta chờ một vòng tay nào đó, một cái ôm thân thuộc. Em đến, người ta bỗng lười hơn, người ta khóc, người ta viết, người ta thích nghe nhạc, người ta thèm những điều đơn sơ nhỏ bé, những vạt nắng chiều xa. Em đến, ta bỗng yêu mùa đông rất lạ. Ta thích cảm giác từng cơn gió lạnh đến rợn người ùa qua gấu áo, tay run run mồi thuốc dạo phố vào mỗi buổi chiều. Em đến, ta yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không ồn ào như trước. Em đến, những bản tình ca sâu lắng hơn, buồn hơn nhưng cũng nhẹ nhàng và lắng đọng hơn. Và em đến, giấc ngủ dễ dàng hơn, sâu hơn, những giấc mơ chẳng còn nhằn nhọc, miệng chẳng còn gọi thầm tên ai…

Tháng 12, những cơn mưa u buồn lũ lượt ghé qua ôm Huế vào lòng, dòng Hương đục ngầu, xanh xao, lờ lững chảy. Ta nghe trong tiếng thì thầm của những dòng sông rằng chúng rất buồn, chà, sao thế nhỉ? Cả những đợt mưa rào cuối vụ, cả những ngày mưa dầm dề nặng hạt chúng cũng chỉ biết trầm mình đón nhận mà thôi, ấy thế mà… À! Có lẽ những tiếng thở than vừa rồi không phải của những dòng sông…

Phố độ này nắng mềm hơn dải lụa, mỏng mảnh hơn cả bóng chiều ngắn ngủi. Một thoáng rồi trầm tư, ngày nối ngày đi qua, chỉ có màn đêm là vô tận, yêu thương cũng thế rủ gọi nhau đi và để lại đau thương là mãi mãi. Ta đứng giữa màn đêm ngắm nhìn những đôi bàn chân đơn nhịp, những cảm xúc hanh hao, nghe đâu đó vang lên khe khẽ giai điệu của một bản tình ca ly biệt, mồi điếu thuốc…

Ngày không vội vã nên đã lâu ta cứ lạnh lùng ném cái nhìn vô tâm vào cuộc đời, những cảm xúc mục rỗng hóa thành những áng thơ tình lủng củng, những dòng cảm xúc đan xen. Cho tới khi em đến, em đấy, cảm ơn vì đã cho ta một giấc ngủ dài đủ lâu với sự đơn côi, lạnh lẽo, để hôm nay khi rải bước trên từng con ngõ ta đã biết dừng lại ngắm nhìn một cánh hoa rơi… Đã có ai nói rằng em ấp áp chưa? Xuống phố đi thôi, ngại ngần chi nữa?!

Có những con đường lạ mà quen, có những con phố mới gặp lần đầu đã hóa thành tri kỷ. Huế đấy thôi, liệu giữa người với người có vậy không nhỉ, như ta và Huế? Không biết, chỉ biết rằng đã rất nhiều người yêu nhau nhưng chỉ một phút trôi qua bỗng chốc tất cả đã hóa thành hoài niệm. Lạ lùng không? Chắc là không, thoáng nhớ; thoáng quên, có mấy cặp tình nhân mới thoáng gặp nhau mà sống được tới bạc đầu, mặc dù họ luôn hứa hẹn. Đêm nay trời xám xịt, mây vần vũ bên nàng trăng tấu khúc yêu đương của riêng mình mà mặc kệ những hàng cây khô khốc. Ta bước trên mảnh thềm lạnh lẽo nhớ về một tình yêu vị kỷ, dư hương vướng ngang rung động của tình yêu mới, những đau thương nuốt trọn tơ vương, xúc cảm yêu đương hóa thành nhạt nhẽo…

Ngày mai xuân đến, tháng giêng mơn mởn tơ hồng nhưng lòng người liệu có nở hoa? Chi bằng cứ yêu mến mùa đông, yêu mến tháng 12 bằng cái cách mà ta cuồng si những đau thương của thời vụng dại, đợi chờ gì? Ai tự cho phép mình quên đi ngày hôm qua, kẻ đó không đáng một lần được đặt chân và hôn lên tấm hồn của Huế.

Tháng 12, người đến, kẻ đi! Tháng 12, người quên, kẻ nhớ! Tháng 12 có những con phố không tên hóa thành hò hẹn, có những đôi tình nhân vui vẻ đi sát bên nhau mơ mộng điều gì xa lắm! Dòng người hối hả trở về tổ ấm, người ngược, người xuôi. Tháng 12, tháng có những gã cô đơn lang thang chuyện trò cùng khói, có những gã đơn phương tập viết thư tình. Tháng có cô gái thấp thỏm đứng đợi người yêu trong bộ đồ xinh, có chàng trai hối hả đón đưa người yêu với chiếc xe thật đẹp.

Tháng có người cười, kẻ khóc; tháng có người nhớ, kẻ điên… Tháng gom góp tâm tư và đưa cái lạnh len sâu vào hồn người, tháng ấp ủ men say nuốt trọn những đắng cay để ngày mai khúc giêng non đến lại biết hả hê uống từng giọt nắng, tháng của những hi sinh dại khờ, mà cao cả… Ta lặng lẽ, lạc loài, ôm mùa đông vào lòng! Lắng nghe những tiếng lặng thinh đang cuốn lấy vô hương rải bạc đôi đường lối vắng. Ta lạnh đến run người nhưng chẳng thèm khoác áo, đâu đó trong sâu thẳm cái rét giá hiu quạnh này đây, có chút gì đó đang cố sưởi ấm những tư tình ngày cũ. Gió nhảy nhót vai người viễn xứ, mùa đông đâu quá xanh xao? Ngày mai ai biết được, vô thường không hẹn trước, giấc ngủ đêm nay có lẽ sẽ mơ màng hình bóng người xa.

Lối vắng chòng chành giấc mộng yêu đương, gió đông sang rải khắp phố phường, tháng 12 ngập ngừng theo những bước chân lạc nhịp… Khói thuốc đêm nay bận cõng những tâm tư nên phải chối từ lời mời của gió, nhờ vậy mà những nỗi niềm đã hóa thành thơ.

Tháng 12 ư? Chào em! Có ai nói rằng em ấm áp chưa?

St

Previous articleTháng 12 vừa về, tìm một chút lặng để thoáng qua bao cảm xúc mông lung, bộn bề
Next articleTop thực phẩm giữ ấm cơ thể vào mùa đông