Home Ban Biên Tập Bình Chọn Tháng 11, miên man dòng cảm xúc không tên

Tháng 11, miên man dòng cảm xúc không tên

Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai...

3189
0

Có những mùa yêu thương chất chứa đầy những kỷ niệm mà ta thường gọi là mùa nhớ.Có những nỗi nhớ không nói thành lời và cũng có những nỗi nhớ da diết khôn nguôi vô hình theo ta cả chặng đường dài.Khi một cơn mưa chiều nhẹ nhàng lướt qua thành phố, khi một chút se lạnh của cơn gió mùa chớm đông, một chiếc lá rơi vô tình bên khung cửa sổ cũng gợi lên vô vàn nỗi nhớ….

Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai…

Lại là mùa lạnh để mỗi sáng mai nghe những cuống gió vắt mình trên mái phố, chiều đổ nghiêng trĩu mình run rẩy gối đầu lên những mảng mây xám loang màu khắc khổ, và đêm vọng đều tiếng thở dài chen nhau lố nhố lẫn với tiếng rao khuya. Hơi lạnh vô tâm của đêm tháng 11 tràn ướt cả khuôn thềm bên ô cửa kia mới hôm qua còn nghe ấm…

Dòng hồi ức nào đó nỡ ngác ngơ lén lút nương theo hơi lạnh để tràn về nhắc nhớ ta lại ngồi ôm buồn thương mà kể, rồi giăng cả một khoảng buồn sâu rộng dài lê thê. Nghe lòng rưng rưng muốn khóc mà nước mắt chẳng dám lăn thật gọn. Thương quá những giấc mơ của ngày hôm qua đã đủ tròn mà lại chẳng thể nào tung cánh, để trong lòng những vệt dài nuối tiếc hằn rõ đến thật lâu, thật sâu.

Đường về muôn nẻo. Giấc mơ nằm lại nơi đâu??

Muốn nhấp môi một chén trà nóng ấm vì biết rằng chẳng muốn buồn lâu…Rằng người đi qua người, rằng những giấc mơ chẳng may gặp cơn gió trái mà vỡ tan giữa trời…tất cả cũng chỉ là chuyện cuộc đời, hà cớ chi phải nhắc mình hơn đôi lần nín thở nghe cơn buồn trôi. Thế nhưng rồi chính lòng cũng đôi khi cứ quen rồi nên mãi đằm mình trong cũ kĩ, có bao giờ muốn để lòng thắp nắng xôn xao, bởi thế mà những ngày chân nhập nhoạng dưới ánh đèn đường không soi tỏ mặt người giữa thành phố ồn ĩ lao nhao lại tự mình nghe buồn đu đưa và nghe mình lạc hướng trong những tạp niệm dồn về với đủ thứ mơ hồ xa xôi, rồi lại thấy mình sao còn nặng lòng quá đi thôi với những điều đã thành dở dở vỡ..

Những ngày tự nhắc mình kéo cao cổ áo trước gió lạnh trời mưa phùn, ấy là đã đủ mạnh mẽ chưa hay cũng vẫn là nỗi cô đơn trá hình chẳng thể gọi tên không biết nữa…Chỉ biết là khi nghe mưa li ri ngang khóe mắt không đủ để nhạt nhoè khuôn mặt thì nhớ rằng mình là một cô gái với đủ thứ cần phải một bmình che lấp đi thôi.

Đã rất lâu không thích một ly cafe nóng thổi phù hơi ấm ran khuôn mặt với ban công nhiều gió nữa rồi. Đã rất lâu không đọc sách. Đã rất lâu không tự mình chụp ảnh đôi chân thi thoảng ngồi lặng yên và đeo hai chiếc hài cọc cạch. Đã lâu không thấy mình đáng yêu thi thoảng cười một mình hay ngân nga nối những câu hát từ nhiều bài hát khác nhau thành một chuỗi dài liền mạch.

Đã lâu rồi không viết. Những con chữ nuốt dần vào trong rồi trống trơ tự khi nào không biết, chỉ là dù muốn lắm cũng không biết rằng trong những hỗn độn ấy rồi sẽ viết từ đâu. Chẳng biết đi đến bao lâu thì sẽ không nhận ra mình nữa. Cuốn theo cứ là những lo âu và vệt dài trăn trở.

Lá xanh màu lại, có được không?

-st-

Previous articleMùa thu Hà Nội – Mùa của nỗi nhớ
Next article5 loại thực phẩm có thể mang theo khi du lịch nước ngoài