Tháng 3, mình giữ lại một mùa xuân
Tháng 3 có đứa nằm ì trong một căn phòng nhỏ, nơi góc một lữ quán nhỏ, cheo leo ở một ngọn đồi. Nơi đó có cửa sổ nhìn ra hướng núi, sáng dậy còn quáng quàng thì việc làm đầu tiên của nó là kéo rèm cửa; ngoài kia là mù hay là nắng; ngoài kia có nắng đọng trên đồi; ngoài kia có người, có người lẫn trong cả đồi cải nở vàng; hay ngoài kia mù phủ, căng mắt ráng tìm bóng người qua đồi ngày ấy.
Tháng 3 có đứa cùng bạn đồng hành bất ngờ, từ nơi phố núi thị tứ ồn ào đi về Y Tý. Con đèo Hoàng Liên tắc đường đến đoạn rẽ vào qua Mường Hum mới cảm giác nhẹ nhõm.
Ờ may quá, rồi cũng thoát, trời đã xanh lại, đèo dốc rồi cũng hiện, không còn xe chen xe, người vượt người nữa rồi. Đường Y Tý giờ đẹp rồi, đẹp lắm rồi, xe cộ đi lại vù vù, qua Mường Hum, Dền Sáng, rồi cũng đến Y Tý.
Y Tý trong đầu óc lưu lại cái quán phở 20.000 một bát, thịt gà có thể đếm đủ trên một bàn tay; Y Tý tháng 3 này còn lưu lại cái sân chơi ở Choản Thèn, cái con đường lên Ngãi Thầu Thượng mà hai đứa bảo với nhau là đường lên trời.
Rồi cả bóng những người Y Tý, lầm lũi bước, băng qua sương, lên con đèo dốc, vượt lên nắng, họ nối ký ức của kẻ lang bạt trong hiện tại về quá khứ của ngày đầu tiên mới biết lang bạt.
Tháng 3 có đứa tìm vui trên núi. Niềm vui nho nhỏ, thẹn thùng nên chỉ đảo mắt qua là chẳng thấy được đâu. Có nụ cười hớn hở của học sinh nhận được quà; có nụ cười của vài đứa nhỏ, đem cây cỏ kết lại mùa xuân, làm vòng hoa đội đầu, bẽn lẽn cười khi có người chụp trộm; có nụ cười chụp lia trên con đèo vắng, ảnh nhòe nhòe mà sao vẫn thấy vui; có nụ cười e thẹn gật đầu khi nghe bảo cô chụp một tấm nha, chỉ một tấm thôi mà…
À còn có ba cô bé gái nhỏ, cầm trên tay mấy đóa hoa trắng của rừng, có đứa chạy xuống xin chụp mấy tấm hình rồi hỏi tên hoa; em bảo hoa “chua chát”; thôi mà em, chua chát ở đời đâu cần biết đến lúc này, mình chỉ vui, vui hôm nay được không?
Tháng 3 mùa xuân dừng lại trên Ô Quy Hồ. Cổng trời giờ đông người dựng chòi mua bán, kiếm đại một chòi hóa ra lại hay. Gặp người Sài Gòn lên đây mua bán, khuôn mặt phảng phất nhọc nhằn mà giọng “Sài Gòn” lắm.
Người ấy kể chuyện đời nhẹ tênh, chuyện một kẻ bỏ thành thị về nơi đồi núi, chuyện gặp và yêu vợ mình, chuyện đồi chuyện núi, chuyện đi rừng và chuyện hạnh phúc.
Đã lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được hạnh phúc thật sự ở một người nói mình đang hạnh phúc. Cái hạnh phúc đơn giản khi vừa lòng với những thứ mình đang có. Ngoảnh lại, hình như cạn hết mùa xuân…