Bài học cuộc đời thường không tên ví như: khi chúng ta thành đạt, đó là một bài kiểm tra. Nó kiểm tra và thử thách mức độ khiêm tốn của chúng ta khi đứng trước thành công và vinh quang.
Hầu hết chúng ta đều rất tự hào, nở mặt mở mày và tự cao tự đại trong giờ phút đó: “Ôi, tôi đã thành công, tôi đã thành đạt. Trong khi khối kẻ khác thì đang thất bại, còn loay hoay giữa đời”
Có lẽ sự tự hảo luôn có sẵn trong mỗi người khiến chúng ta không còn đối xử với mọi người một cách trân trọng nữa. Tự lúc nào chính ta trở thành những kẻ hãnh diện và ngạo mạn. Trở thành kẻ mà chính bản thân mình ghét khi trở thành.
Cũng như vậy, thất bại cũng là một bài kiểm tra. Chúng ta có thể duy trì một nội tâm quân bình, thanh thản ra sao khi đứng trước thất bại? Chúng ta có thể giữ thăng bằng mà không cảm thấy trầm uất, khổ đau, hụt hẫng, không cảm thấy thua kém và bất hạnh vì không thành đạt được không?
Nó cũng là một bài kiểm tra để cho thấy liệu bản thân có cố gắng đứng dậy được nữa hay không.
Thành công và thất bại luân phiên xuất hiện trong cuộc đời mỗi người như một điều tất yếu. Người vượt qua được cám dỗ của thành công, vững tâm như nước sẽ giữ được tâm sáng mà ngày càng gắng nỗ lực. Có vậy thì thành công mới nối tiếp thành công, mới thực sự là thành công chân chính của một con người. Tương tự với người thất bại, người xưa thường dạy “Đứng lên sau thất bại” được xem là điều thành công nhất đời người làm được. Vực dậy bản thân sau những vấp ngã, khó khăn bản thân vẫn có thể “rũ bùn đứng dậy chói lòa” mới thực sự là đáp án mà đời muốn mỗi người nhớ rõ.
Chúng ta đang ở trong một trường đời. Toàn bộ cuộc đời chúng ta là một trường học. Từ khi mới lọt lòng sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, chúng ta đều học ở dưới mái trường này.
Đó là một trường học không chính thức. Không có giảng đường, phòng học. Tất cả mọi thứ chúng ta nhìn, mọi thứ chúng ta nghe, mọi thứ chúng ta cảm nhận, tất cả hạnh phúc và khổ đau, tất cả mọi vấn đề khó khăn trong cuộc sống, mọi thành công và thất bại đều là bài học cho chúng ta.
Sưu tầm