Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Có nét buồn trong nụ cười ngạo nghễ
Họ vẫn biết họ không còn trẻ nữa
Giấu điều gì nơi khóe mắt chân chim
Cũng đã qua bảy nổi với ba chìm
Có hạnh phúc trộn đầy trong nước mắt
Có đau đáu những đêm dài se sắt
Rồi đứng lên sau cay đắng âm thầm
Người đàn bà bốn mươi sau gian truân
Đêm thao thức ngủ ít dần là thế
Sợ đạo đức như gương soi lỡ bể
Khuya ngóng chồng say xỉn mãi không về
Bốn mươi tuổi đàn bà hết đam mê
Không hẳn thế chỉ là tùy hoàn cảnh
Có những người tưởng đâu đời lấp lánh
Sâu trong lòng nhiều uẩn khúc trái ngang
Người đàn bà bốn mươi vẻ đoan trang
Không hạnh phúc, dấu mình trong hạnh phúc
Nhưng còn đó vẻ dịu dàng rất thực
Bốn mươi rồi vẫn rạo rực muốn yêu
Bốn mươi tuổi đàn bà thường nói nhiều
Nhưng có lúc muốn buông xuôi tất cả
Giữ im lặng cho tim mình hóa đá
Giả ngu ngơ cho đôi má vẫn hồng
Bốn mươi tuổi dù chưa hoặc đã có chồng
Họ vẫn thế như hoa hồng trái vụ
Vẫn e ấp he hé từng cánh nụ
Tỏa hương thơm say đắm biết bao người
Viết gì đây đàn bà tuổi bốn mươi
Họ khó lường đàn ông sao hiểu nổi
Tuổi bốn mươi đàn bà không nông nổi
Yêu điên cuồng nhưng khó được họ yêu!
St.