Tuổi 54 rập rình đương ngoài ngõ
Mà trong nhà… mình chẳng muốn “chui” ra
Đã 5 năm mình cùng ai lên chức “nhạc gia”
Chưa kể có 2 đứa sẽ là chồng của người khác đang gọi mình: “Bà ngoại!” .
Tuổi 54 đến rồi…
Thì có làm sao mà mình đây phải ngại
Khi mắt nhìn cuộc đời, nhìn người vẫn mê say?
Mình đã từng trải qua bao nỗi đắng cay
Và cuộc sống cũng đã dành cho quá đủ đầy thơm thảo
Mình chẳng buồn lòng, dẫu ai đối với với mình lạnh lùng hay hòa hảo
Bởi nhân tình. Chỉ có thế mà thôi!
Mình đã đi qua hơn 50 năm sống ở trên đời
Tốt xấu, yêu thương, chân thành hay giả dối
Nếm trải cả rồi. Ngoảnh mặt. Học làm ngơ!
Mình đã đi qua hơn nửa cuộc đời, chẳng có nổi một vần thơ
Chỉ đến lúc quá đau thương mới bật lên lời thơ thay cho tiếng khóc
Chôn chặt đáy lòng. Nước mắt đổ về tim.
Mình đã đi qua hơn nửa cuộc đời, sao vẫn mải miết kiếm tìm
Em ở đâu giữa mênh mông nhân tình thế thái?
Em ở đâu, những yêu thương và niềm tin thơ dại?
Em ở đâu, những đam mê xây mộng ước một thời?
Em ở đâu, những “chân, thiện, mĩ” giữa cuộc đời?
Em ở đâu…? Ơi tri kỉ…của một con người?!
Mình đã đi qua hơn 50 năm…
Gần hết chặng đường rồi!
Đã khi nào, ngồi trước gương, đối diện với lòng để ngoảnh đầu trông lại
Đối mặt cả những lúc khôn ngoan, hay những lần khờ dại
Tự kiểm điểm mình, mà chẳng biết dại hay khôn?
Mình chỉ mong…
Sau bình lặng tâm hồn
Còn biết khóc, biết cười trước vần thơ lửa cháy
Còn biết nâng niu những lời ông cha dạy
Biết vui buồn cùng nhân thế lúc đắng cay
Biết mong cho cuộc sống sau không chỉ có tháng ngày
Mà tràn ngập tình yêu thương da diết.
Mình chỉ mong…
Trong thẳm sâu là chân tình tha thiết
Chút ân cần ấm áp… đãi lòng nhau
Để hôm nay hay mãi mãi những tháng ngày sau
Thành ký ức đẹp bền, theo năm tháng
Bình minh lên, hừng đông vừa tỏa rạng
Chút nỗi niềm, ta thả gió bay đi…!!!
– Nguyên Hương –