Trán nhăn rồi, tóc cũng đã hoa râm
Mới thoáng chốc, lên “hàng năm” rồi nhỉ!
Đã tồn tại trên đời năm thập kỷ,
Trong thâm tâm chưa kịp nghĩ mình già.
Hơn nửa đời đã lẳng lặng trôi qua,
Đã vùng vẫy bao phong ba, bão tố.
Khi sóng lặng, bình tâm ngồi… “nhẩm sổ”
Được – mất gì bởi duyên số cho ta…
Còn điều gì day dứt tuổi xuân qua
Cố làm nốt, khi ta còn có thể,
Kẻo hối tiếc khi muộn màng, đã trễ
Chuyến đò chiều bên bóng xế chờ ta (!)
Khi quãng đời nông nổi đã đi qua,
Chữ Gia đình trong ta là tất cả!
Quá khứ quên đi những “cơn gió lạ”
Để…tình già được yên ả nồng say!
•••
Khi gai đời cào rướm máu đôi tay,
Ta chua chát nhìn thói đời trần trụi
Và cần lắm một bờ vai an ủi
Để nhẹ lòng bước rong ruổi ngày mai…
Quy luật đời chẳng ưu ái riêng ai
Khi bụi trần phủ mờ cay đôi mắt,
Nước thời gian gội mái đầu nhuốm bạc
Là bóng chiều man mác đuổi sau lưng!…
Thơ: Van Huu Phuoc Tran