Em giấu gì trong đôi mắt mùa thu.
Mà nhìn anh lại bần thần do dự.
Có phải là trong buồng tim nghẹn ứ.
Bởi thu phai lành lạnh chớm đông về.
Em giấu gì trong ánh mắt cận kề.
Đôi môi thắm ngập ngừng như hờn trách.
Vần thơ yêu vẳng bên tai lời mách.
Thu ghen hờn anh có biết không anh?
Chiều Hồ Tây liễu ủ rũ buông mành.
Giọt lệ sầu nhẹ lăn nơi gò má.
Bao lâu rồi giấu mưa rơi tầm tã.
Sắc tàn phai theo thu úa lá vàng.
Em giấu gì trong sâu thẳm đa mang.
Mà đớn đau mà âu sầu kí ức.
Khóc đi em cho nhẹ vơi lồng ngực.
Đông có về cũng ấm lại cõi lòng.
Em giấu gì trong nỗi nhớ mà mong.
Tình ra đi chẳng bao giờ trở lại.
Người ra đi em cũng đừng buồn mãi.
Thu qua rồi trời vẫn sáng em ơi !
Đừng giấu anh giữa năm tháng dần trôi.
Lau đi em cho khô dòng lệ đổ.
Đừng ước ao trở về nơi cuối phố.
Đông vào mùa giấu vết bỏng yêu thương.
Thơ: Mạc Phương
Tản mạn
Rồi cái mùa đẹp nhất cũng sắp sửa trôi qua. Những chiếc lá khô giòn cong mình cuốn theo làn gió. Mới ngày nào Thu còn e ấp, ngại ngùng đứng nép bên thềm chờ tiễn đưa mùa Hạ. Mà giờ đây Thu cũng đang thu xếp hành trang để nói tiếng tạ từ.
Mấy đóa cúc buổi trước còn hàm tiếu, thẹn thùng hé nhụy ngậm sương mai mà phút chốc đã qua thời kỳ mãn khai, tàn úa. Từng cánh mỏng nhạt dần, nhạt dần trong hơi thở vội vàng của mùa đông đang từ từ kéo đến.
Thảm nắng vàng mơ đã bắt đầu nhuốm hơi sương lạnh. Khoảng không trên kia thôi hết màu xanh khi mành Đông đang cố vây phủ khung trời bằng những mảng màu mây xam xám. Thu sẽ đi, Thu sắp đi và Thu phải đi. Làm sao để giữ mãi bên ta một mùa Thu diễm tuyệt. Thu cũng luyến lưu lắm. Lời ly biệt Thu gửi trong làn gió heo may muộn màng đang thả hồn trên ngàn cây, nội cỏ. Cành lá cũng xác xơ vươn tay vẫy chào Thu lần cuối. Nặng trĩu hành trang Thu cúi đầu lầm lũi bước ngập ngừng theo vòng xoay của thời gian.
Trong cái khoảnh khắc giao mùa đầy lưu luyến ấy, tâm hồn thi nhân cũng vỡ òa với biết bao cảm xúc. Những tiếc nuối, vấn vương, hoài niệm đã hóa thành ngàn vạn lời thương, tiếng nhớ. Thôi đành tạm biệt những kí ức xưa cũ, tạm biệt mùa thu…