Home Tâm Lý Gia Đình Về già hãy học cách thiện đãi bản thân, đời người thoáng...

Về già hãy học cách thiện đãi bản thân, đời người thoáng chốc trăm năm đừng để mình tiếc nuối

Thời gian của người trẻ như mùa xuân thật đẹp nhưng cũng thật vội vã, bao nhiêu cũng là không đủ, trôi xa rồi những vẫn khiến người ta tiếc nuối. Thời gian của người già lại như mùa thu se lạnh, chính là khoản thời gian phù hợp nhất để ta khoản đãi, yêu chiều bản thân mình.

3092
0

Người sống chẳng ai có thể bất tử, cũng không thể “trẻ mãi không già”. Thời gian trôi đi, chúng ta cũng cứ thế già đi từng chút từng chút một. Nếp nhăn đã sâu, tóc bạc đã nhiều, chân bước đã chậm, thân tâm đã mệt. Năm lại qua năm, nỗ lực vì mưu sinh, ngày lại qua ngày, dốc sức vì cuộc sống. Ta không nuối tiếc vì những năm tháng đã nỗ lực, cố gắng hay hi sinh, khổ cực đó. Nhìn lại cuộc đời đã trải, dù là vui hay buồn cũng khiến ta mỉm cười hạnh phúc tự hào.

Chúng ta cũng đã từng có thuở thiếu thời tràn trề nhựa sống. Chúng ta cũng từng có một tuổi thơ vô ưu vô lo. Từ lúc ngây thơ thuần phác đến khi trưởng thành đĩnh đạc, ta đã trải qua biết bao gập ghềnh sóng gió, từng gặp biết bao ân oán thị phi. Tất cả bao trọn trong một gói duy nhất. Đó chính là cuộc đời.

Cuộc sống cứ trôi đi từng ngày, thời gian cứ đưa đẩy từng giây, chúng ta cứ già đi từng chút từng chút một. Rồi cũng chỉ biết trách tuế nguyệt vô tình, cảm thán thời gian nhanh như chớp. Sớm mai thức dậy, mái đầu đã bạc thêm vài sợi, làm cách nào cũng không tránh khỏi.

Tuổi này lại thêm tuổi khác, năm này lại qua năm khác, lưng chẳng thể đứng thẳng, vai cũng dần nhức mỏi.

Con đường nhân sinh, càng đi càng thuận, bước chân nhấc lên, càng đi càng vững. Trên con đường già đi, điều tăng thêm là tuổi tác, điều bất biến là tâm thái.

Trên con đường già đi hãy thiện đãi bản thân

Lúc trẻ ta có thể xử tệ với bản thân bằng cách ngủ trễ, thức khuya, ăn không đủ bữa, gió lạnh cũng lười mặc thêm áo hay vì một người dưng mà có thể buồn khổ đến bất lực nhưng về già nhìn lại chỉ còn là dăm ba câu chuyện “trà dư tửu hậu”. Người về già nên nhớ bản thân là tài sản quan trọng và quý giá nhất.

Hãy nhớ tất cả những phiền não, dùng tâm thái lạc quan đối diện với cuộc sống, dùng tấm lòng rộng mở thiện đãi với người. Đừng so đo, đừng oán giận, cứ vui sống mỗi ngày.

Nỗ lực sống như dáng vẻ mình thích, đừng để tâm tới ánh mắt của người khác, không cần quá quan tâm tới những lời đàm luận. Nghĩa là bạn có thể học cái gì mình thích, làm việc thấy cần làm, vui với các cần vui. Sống cho mình xem mới có được nụ cười xán lạn

Muốn yêu thì cứ yêu thôi, muốn gặp thì cứ gặp thôi. Thời gian còn có bao lâu mà chờ đợi, người đời có sống cho mình đâu mà sợ ánh nhìn dèm pha. Tình cảm đâu sợ bộc bạch ra, sợ nhất là phải đợi chờ, tấm chân tình đừng sợ người phụ bạc, chỉ e lòng trống rỗng mà thôi.

Thà làm sai cũng đừng bỏ lỡ, chí ít cũng chứng minh rằng bạn đã từng một lần có. Lúc trẻ vạn lần sai còn được, về già thử một lần sai vì bản thân cũng đã sao? Miễn là đừng ảnh hưởng đến ai là được.

Nửa đời trước đã qua đi, nửa đời sau vẫn tiếp diễn, cần ăn cứ ăn, cần uống cứ uống, cần chơi cứ chơi, cần nghỉ cứ nghỉ. Đời người chỉ một lần, đừng để mình tiếc nuối!

Previous articleCó lúc đừng sống quá tốt,cũng đừng quá rộng rãi…vì không phải ai cũng trân trọng sự chân thành của bạn đâu.
Next articleBài thuốc chữa khỏi đau dạ dày chỉ sau 3 ngày của diễn viên Văn Toản