Nhớ nao lòng man mác tháng tư ơi
Bao kỷ niệm một thời như sống lại
Ngày xưa đó, ngày con tim vụng dại
Nên thương thầm, giấu mãi cánh bằng lăng!
Nắng sân trường, hàng phượng vĩ còn chăng?
Bến quê đó, sông trăng giờ có đợi?
Người khách cũ đi đâu không về hỡi?
Để con đò vời vợi ngóng chiều hôm!
Tháng tư ơi! Thương sao ngọn gió nồm
Cành tre vẫy, dáng chồm nghiêng mặt nước
Bông gạo rụng, lối em về cỏ mượt
Vầng trăng non, mơ ước thả bên cầu!
Anh hẹn em ngộ lắm buổi ban đầu
Ngập ngừng mãi một câu thôi mà khó
Bàn tay chạm bàn tay rồi để đó
Bờ môi thèm sao giả bộ làm ngơ?
Dòng đời trôi, trôi lạc mất ngày thơ
Trôi luôn cả những dại khờ trong trẻo
Anh lặn lội đi tìm em khắp nẻo
Chiều tháng tư, khô héo mảnh tình rơi!