Thái bình dương rộng lớn bao la.
Trông hiền hòa nhưng ẩn tiềm sóng gió.
Nhiều hơn nữa là những trận bão tố.
Nó đâu có giống.. chuyện tình em, anh.
Chỉ một nơi có nước biển trong xanh.
Độ muối mặn dịu hơn bốn bể.
Cũng có sóng nhưng lăn tăn lấy lệ.
Đó chính là biển Phú Quốc quê ta.
Nếu có sóng gió cũng chỉ là thoáng qua.
Giống như em thật thà về tính cách.
Nếu có giận anh, chỉ con mắt là hờn trách.
Anh đến ôm em, hôn vào má, giận dịu vơi.
Bởi em ví mình như cơn sóng khơi.
Không được, không nên đùa chơi với gió.
Có đôi lúc lòng nổi cơn giông tố.
Nhưng vì lỡ yêu thuyền, nên xua gió đi đi.
Sống với nhau nửa thế kỷ còn gì.
Có cái chi trên thuyền mà sóng không tỏ.
Thuyền coi hùm hổ, gầm gừ, chồm bổ.
Nhưng gặp con sóng dịu êm, hóa giải nổi niềm.
Cũng có lúc buồm không nhiều gió.
Thuyền đứng im nhìn ngó xa xăm.
Sóng vỗ về ru giấc ngàn năm.
Oàm oạp thì thầm, thi nhau sóng hát.
Cũng có lúc Ông Thần Sấm hờn mát.
Gọi chớp, gió, mưa nổi lên tối trời.
Sóng phải rẻ ngôi cho thuyền cố gắng bơi.
Tìm nơi ẩn náu tránh bão giông cuộc đời.
Nàng tiên Phú Quốc ngọt ngào.
Lang thang trên bãi, lọt vào tay anh.
Dìu nhau về chốn ngàn xanh.
Vui cùng cỏ nội, trong lành hương yêu.
Tác giả: Nguyễn Hữu Nghĩa