Tháng mười về
Đón những cơn gió lòng tê tái
Đông ngập ngừng qua
Khe khẽ
Thu vấn vương lá còn rơi rụng
Ôi ta mông lung – tháng chín – tháng mười…
Tháng mười rồi, lành lạnh gió đông qua
Sao khẽ khẽ tiếng lá rơi còn đó?
Vẫn hoang tàn xơ xác đầu con ngõ
Chiều hoàng hôn tím đỏ những chân mây
Tháng mười rồi, sao nhung nhớ còn đây?
Người lữ khách lan man đầy bối rối
Cánh nhạn sa ngọn gió nào khẽ thổi
Én lạc bầy mỏi mệt nỗi cô đơn
Tháng mười rồi, đêm sẽ bỗng dài hơn?
Trong khói thuốc và giận hờn nức nở
Dòng thơ mãi vẫn còn hoài dang dở
Cung đàn buồn còn lỡ phím yêu đương
Cuộc đời ta: Thân trai mãi tha phương
Kiếp viễn du những thu trường tình tự
Ôi tình yêu và kẻ đời viễn xứ
Dở dang hoài, dang dở, dở dang thôi
Nay tháng mười, mặc kệ dòng thu trôi
Đời cô độc sẽ còn lênh đênh mãi
Dòng tâm sự chênh vênh còn ở lại
Mảnh thơ tình khờ dại
Vẫn hoài bay…