Tàn cuộc chơi ta trở về nhìn lại
Có niềm vui và cũng lắm nỗi buồn
Những chấp ngã vướng vào nhau thì phải
Thấy nụ cười, lẫn nước mắt vừa tuôn
Tàn cuộc chơi vẫn còn muôn suy nghĩ
Những hơn thua, những đố kỵ còn nhiều
Cán cân nghiêng giữa chân tình, lý trí
Khi trong lòng chưa trọn vẹn thương yêu
Tàn cuộc chơi như một chiều hoang vắng
Một mình ta giữa thinh lặng ngẫm đời
Kiếp vô thường có ngọt ngào, cay đắng
Cứ nhẹ nhàng đón nhận những chơi vơi
Tàn cuộc chơi ta vẫn cười mãn nguyện
Mất hay còn, đi hay đến… tùy duyên
Lấy buồn vui cùng câu thơ hòa quyện
Chẳng có chi vướng bận với ưu phiền
Tàn cuộc chơi trở về miền bình lặng
Ngắm hạt mưa, ngắm màu nắng chan hòa
Những lao xao cuộc đời ta đã quẳng
Để lòng mình đầy cảm xúc thăng hoa!
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
***
Tàn cuộc chơi ta ngẩng người nhìn lại, thấy bao đắng cay nương bể đã qua cuối đời cũng chỉ như những điểm chấm phá cho cuộc đời vốn tưởng bình lặng. Tàn cuộc chơi cuối đời ta nhìn lại, người ta tiếc nuối nhiều nhưng cũng bằng lòng với thực tại.
Chẳng còn hơn thua hay đố kị
Đã là con người, ai không từng hơn thua hay đố kị? Hơn người đời cho ta cái quyền để được ngạo nghễ. Cũng chính lẽ ấy mà người người tranh nhau đứng cao hơn 1 bậc. Ở góc độ nào đó, hơn thua cũng chính là tham vọng của con người, mấy ai chưa từng có. Ta làm sao có thể chê trách vì hơn thua, đố kị thuộc về bản ngã. Không có người chưa từng hơn thua, đố kị chỉ có người biết kiềm, biết phân rõ rạch ròi. Dùng cái tâm thế hơn thua để tiến lên là người thông thái, dùng cái đố kị để hại người, tạo nghiệp cho đời mãi là kẻ ngu muội. Tàn cuối thu ta nhìn lại, hơn thua, đố kị vẫn đấy nhưng chính ta đã thôi không đặt nặng. Chính ta thay đổi hay đời giúp ta thay đổi? Chẳng biết rồi đi về đâu nhưng dở bỏ được cái thói đố kị, hơn thua bạn có thấy lòng nhẹ bẫng?
Được mất tùy duyên
Khi trẻ ta nói rằng được mất ở đời là ở bản thân mình, cuối đời nhìn lại được mất ở đời lại gói gọn trong đôi chữ tùy duyên.
Đâu đó trong những câu chuyện trà dư tửu hậu ta nói về ngày trẻ huy hoàng, được mất lúc ấy như ngọn núi: khi được ta như đứng trên đỉnh cao của danh vọng; lúc mất lại tựa núi đè. Ngẫm lại rồi cười xòa, những được mất lúc ấy bây giờ cũng nhẹ bẫng, chẳng có chi khiến vướng bận, ưu phiền.
Phàm được mất như nắm cát, nắm càng chặt cát chảy hết nơi kẻ tay, đến khi nhìn lại chẳng còn gì. Cũng bởi vì lo được mất mà đời cuốn xô tất cả. Thôi thì được mất tùy duyên!
Bình lặng ngắm ráng chiều
Ngày còn trẻ ta muốn tung hoành tận 4 bể, thăm thú đó đây hết đất trời, muốn tận hưởng cho kì hết tinh hoa của cuộc đời, còn lắm miền xa dựng ước mơ muốn tới. Những ngày sôi nổi ấy khiến ta ở tuổi trung niên nhớ đến bật cười. Ta – chúng ta cũng đã có một thời rạng rỡ.
Chiều nay ngồi ở quán nhỏ xưa cũ lặng im ngắm chiều tà buông lại thấy đời đối tốt với ta đến lạ. Lúc này còn có thể ngồi đây lặng ngắm cuộc đời, nhấm nháp ly trà nhỏ, nhìn nắng mưa bao mùa qua có lúc ồn ào, khi lại lặng lẽ,…ta cảm ơn đời đã đưa ta đến được hôm nay. Tuổi này, gánh lo tôi đã quẳng, bao lao xao ngoài kia giờ cũng không còn sức nặng, đời bình lặng những năm cuối đời cứ thế trôi đi.
Sưu tầm