Hạnh phúc do chính tay mình tạo ra là thứ hạnh phúc tốt đẹp và lâu dài nhất. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Nhưng thế nào mới là vui sướng? Điều đó cũng là do mỗi người quyết định. Nói cho cùng hạnh phúc, vui vẻ cuối cùng cũng chỉ là cảm giác và cảm nhận. Quan trọng nhất cuối cùng chỉ là bạn, là tâm trạng của bạn.
Có lẽ chính bởi vậy mà có nhiều người được xem là sống dễ dãi, người khác lại sống cuộc đời quá khắt khe.
Ví như bàn về vật chất “Nhà lớn nhà nhỏ ấm no là được”, “Nhiều tiền ít tiền không phung phí là được”, “Sung túc hay nghèo nàn bình an là được”, “ Xe mới xe cũ có chạy là được”… Mỗi người lại có cách nhìn khác nhau. Người bằng lòng với hiện tại, tiền bạc vừa phải, nhà nhỏ đủ xài,…không phải là người nhu nhược lại càng không phải là người không có chí tiến thân mà là chính bản thân họ thấy như vậy đã là đủ. Hơn thua tranh đua với đời để được gì khi mà sau này người về nằm lại với cát bụi, vật chất nhiều đến đâu, thứ còn lại sau khi mất đi cuối cùng chỉ là 1 nắm tro tàn. Sống vậy đã được xem là người bớt toan tính, đời bỗng dưng nhẹ nhàng.
Ngược lại người sống coi trọng vật chất, tiền bạc mỗi ngày đâm đầu về phía trước chỉ để kiếm tiền. Đôi lúc điều đó làm họ quên hết mọi thứ xung quanh kể cả gia đình. Vì kiếm tiền mà đâm ra toan tính, tính toán thiệt hơn với người đời đôi khi là cả với người thân. Đời khi đó và cả sau này đều nặng nhọc, đó được xem là toan tính thiệt hơn.
Lại ví như bàn về đối nhân xử thế “Kẻ cười người chê sống tốt là được”. Miệng là của người đời, miệng nói tai nghe trước nhất. Vậy việc gì phải bận tâm vào sự khen chê của người đời, sống không thẹn với đời, tâm tự nhiên thanh thản, thanh giả tự thanh. “Nói nhiều nói ít chân thành là được”. Sự chân thành thực sự xuất phát từ tâm, từ hành động chứ không phải từ miệng. Từ miệng mà ra thực tế chỉ có họa. Người trên thế gian trăm ngàn loại, người biết nói lời hoa mỹ cũng phải ít nhưng cũng không vì thế mà nghi hoặc họ. Như đã nói chân thành là tại tâm, tiếp xúc với người qua thời gian ta tự biết thật thả. Toan tính để làm gì khi thời gian sẽ trả lời tất cả.
“Biết nhiều biết ít giữ miệng là được”. Họa là từ miệng mà ra, kiến thức là do chăm chỉ trau dồi mà có. Biết ít biết nhiều không quan trọng mà quan trọng là bạn nói gì. Nói ít mà tốt còn hơn nói dài nói dai mà trở thành dại. Giữ miệng giữ mồm, bớt đi rao những lời thất thiệt, nói xấu người khác đã là làm cho tâm nhẹ. Người nói xấu người chỉ vào khi tâm có sự ghen ghét, đố kị,… Giữ miệng, suy nghĩ điều tốt, nói điều tốt, tâm tự nhiên trong.
“Người giàu người nghèo hòa thuận là được”. Chuyện ta không thể ngăn được ở đời là sự khác biệt giàu nghèo giữa người với người. Người sính giàu sang thì chỉ thích chơi với người cùng đẳng cấp, người nghèo khó không màng. Đó chính là thiệt hơn toan tính với người. Giàu nghèo luôn có khoản cách, chỉ là người nghèo tự tin lên một chút, người giàu sống giản dị một chút, tự nhiên thuận hòa.
Đừng chỉ biết tranh cãi hơn thua, cùng đi chung một đoạn đường cũng là duyên… biết đâu ngày mai thôi mỗi người đã một hướng. Không cần so sánh thấp cao với người khác, miễn thấy mình tiến bộ hơn hôm qua là được. Cũng không nhất thiết phải lo lắng quá nhiều, nhiều việc sức người không thay đổi được nên tùy duyên, vui sống. Nhớ đối xử với bản thân mình tốt một chút, rè sẽn cả đời không dám tiêu xài lỡ nhắm mắt, xuôi tay… Muốn xài cũng muộn. Đối diện với hiện tại vui vẻ một chút, vì cuộc sống vốn đã có rất nhiều chuyện phải lo rồi…!!