Hằng ngày tôi tạo cho mình niềm vui qua từng nét cọ vẽ. Những bức tranh tràn ngập sắc màu mang cho tôi niềm vui khi nhìn ngắm. Tôi hòa mình vào từng nét cọ, tay tôi vẽ, đầu tôi không suy tư vu vơ mông lung. Khi vẽ, tôi không biết không gian thời gian quanh tôi sáng tối, trưa hay chiều, tôi chỉ thấy những sắc màu trên bức tranh. Dù vẽ không như phượng múa rồng bay, nhưng tôi quên hết thời gian. Tôi tự cám ơn mình, tôi đã không lãng phí thời gian còn ít ỏi của mình một cách vô ích.
Tôi rất mâu thuẫn, tôi muốn quên thời gian, tôi muốn thời gian đi mau nhưng tôi cũng muốn thời gian đi chậm lại. Thời gian ơi, đi thật chậm nhé, để tôi ngồi vẽ trong an nhiên tự tại, đó là giây phút an lạc của tôi. Tôi cũng muốn thời gian đi thật nhanh thật mau, để tôi không kịp nhìn thấy thời gian trống trải của mình. Tôi sợ để thời gian trôi qua âm thầm lặng lẽ u buồn. Thời gian buồn dễ đưa tôi đến với bệnh tật… Tôi phải tự thắp lên ngọn lửa hạnh phúc, để sưởi ấm xua tan thời gian trống trải lạnh lẽo.
Tôi không thể phủ nhận tuổi già của mình, tôi thấy sức khoẻ dần dần sụt giảm, tôi cảm thấy mau mệt khi ngồi vẽ lâu. Tôi nghĩ tôi nên dừng, không nên vẽ nữa… Nhưng tôi không dễ dàng từ bỏ để những cây cọ, những hộp sơn nằm yên lặng trong góc tường bụi thời gian bám dầy…
Tôi tự tạo cho mình niềm vui khác, tôi viết văn, tôi làm thơ…
Thức giấc lúc nửa đêm tôi viết miên man những ý tưởng chợt xuất hiện trong suy nghĩ. Tôi viết đến khi tôi cảm thấy sức kiệt, tôi đành buông viết. Đêm mai tôi viết tiếp, tôi trải lòng mình qua từng câu chữ, tôi viết cảm xúc rất chân thật… Tôi đa sầu đa cảm nên mắt tôi dễ ươn ướt theo những dòng viết của chính mình.
Tôi cũng tìm cho mình niềm vui khác, tôi đi du lịch qua từng vùng miền quê hương.
Tôi đi qua những dòng kênh nhỏ, có hai hàng dừa nước dọc theo dòng kênh, một màu xanh cây lá tươi mát. Tôi chèo ghe tam bản nhỏ xíu trong dòng nước mang nặng phù sa. Tôi khua mái chèo nhè nhẹ theo dòng nước, ghe tôi đi trên dòng nước có hoa lục bình tim tím. Làn gió nhẹ, mái tóc của tôi có những sợi tóc bạc bay như tơ trời buồn vươn trong bóng chiều tà. Chiếc ghe nhỏ đưa tôi trôi trong dòng nước đục phù sa, có nhiều cá tôm nuôi sống dân quê. Ghe tiếp tiếp tục đi qua nơi bờ kênh mọc nhiều cây bông điên điển có hoa màu vàng tươi. Khi có nắng, nhìn dòng nước phản chiếu lấp lánh loé nhiều sắc màu và những đàn vịt bơi lội trong nước quậy phá mặt nước yên bình phẳng lặng.
Tôi đi trong không gian thanh bình tôi thấy mình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của tôi chỉ là một phút thoáng qua vì tôi vẫn bâng khuâng. Các con tôi ở phương trời xa, không hòa nhịp sống nơi thôn dã quê hương. Dù hạnh phúc nhưng các con vẫn thiếu vắng bóng mẹ già. Hạnh phúc này chỉ khi các con về quê nhà, về căn nhà thân yêu có dáng mẹ hiền. Các con và mẹ đi tìm hạnh phúc sum vầy, tưởng như đơn giản nhưng sao khó tìm…?
Tôi tiếp tục đi về miền quê có lũy tre xanh bao quanh xóm làng, dù không là nơi chôn rau cắt rốn, nhưng tôi vẫn thấy thích khi chân bước đi trên xác lá tre khô vàng, nghe tiếng xào xạc êm tai. Tôi đi dưới hai hàng tre cao vút hai hàng cây lá đan xen với nhau. Hai bên con đường làng là rừng tre bạt ngàn, tre che mát, tre cho không khí trong lành miền quê êm ả xa phố thị. Tôi bước trên xác lá tre, tôi nghe lòng mình man mác buồn…
“Em không nghe rừng thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô” – (Lưu Trọng Lư).
Tôi vẫn đi, một sáng sớm từ khách sạn thức dậy, tôi theo con đường dốc thoai thoải xuống biển. Bầu trời xanh, nhìn những tia nắng sớm cùng tiếng sóng rì rào, những làn sóng trắng xóa ồ ạt vào bờ, rồi sóng lại trôi dạt ra biển khơi. Biển cứ dạt dào, sóng cứ xô đẩy nhau vượt qua những ghềnh đá xa xa, nước bắn tung toé thành hoa biển trắng chạy vào ôm tôi vào lòng, tôi cũng muốn ôm cả dòng biển ấm vào người. Nước biển ấm, gió mát, tôi nằm trên cát, gối đầu lên tay, nhắm mắt, nghe sóng vỗ miên man, gió thổi vi vu, lá cây phi lao lao xao… Rồi nằm sấp, nhìn những con dã tràng chạy tớ chạy lui se những viên cát nhỏ li ti. Đứng dậy, tôi đi trên cát, cát mịn màng mơn trớn xoa bóp dịu dàng đôi bàn chân tôi. Từng dấu chân in trên cát, đi qua quay đầu nhìn lại thấy dấu chân mình thật đơn độc… Rồi làn sóng biển sẽ tràn vào xoá hết dấu chân! Những nỗi u hoài trong lòng tôi không thể theo thời gian mờ dần và mất đi như những dấu chân in trên cát. Đứa cháu nội bé bỏng của tôi cũng đã khắc ghi trong tâm trí non nớt về quê nội với biển Đông xanh đẹp, về chơi với nội có biển ấm sóng vỗ hiền hòa.
Tôi đi, đi mãi, tôi về thăm quê cha đất tổ nơi có dòng sông Gianh, sông Son, động Phong Nha, núi Kẻ Bàng.
Xuôi dòng sông Son trên chiếc ghe nhỏ, nước trong veo nhìn xuống thấy rong rêu lơ lững dưới đáy sông. Dọc bờ sông có những chiếc cầu gỗ từ trong vườn sau nhà bắc ra sông, người ta ngồi giặt áo quần ven sông, miền quê nghèo êm ả thanh bình. Chiếc ghe chở tôi vào động Phong Nha, đi qua dưới hang động, thạch nhủ chảy từ trần xuống động, chồng chất kết lại tạo thành những bức tượng hình thù kỳ lạ đẹp mắt. Dưới cái nhìn của mỗi người, tùy theo trí tưởng tượng riêng, những bức tượng có hình dáng khác nhau. Những giọt nước ứa từ trần nhỏ xuống làm những bức tượng thạch nhủ trở nên sinh động, màu sắc lấp lánh lung linh như được khảm sa cừ. Ghe chui qua hang, cập bến đò tới núi Kẻ Bàng.
Từ bến đò theo bậc tam cấp đi lên núi cao. Trên núi tôi đi trong lòng núi rừng, giữa đại ngàn cây cổ thụ cao to, thông reo vi vu. Bầu không khí mát mẽ, tôi dang rộng đôi cánh tay, hít thật mạnh không khí trong lành, mọi cảm giác mệt mỏi tan biến. Núi rừng được phát quang làm những con đường rộng thênh thang, đôi chân còn khoẻ tôi bước đi trên núi cao lộng gió. Một khung trời đẹp có tán cây cao che bóng mát, có cây xanh hoa thơm cỏ lạ, dọc đường thỉnh thoảng có băng ghế đá nghỉ chân. Thật thích đi trên núi cao, tôi cứ thong dong bước tới nghe lòng mình thảnh thơi. Nhìn lên cao làn mây trắng trôi bồng bềnh trong trời xanh, trời thật gần, tôi muốn mình như làn mây phiêu diêu lang thang khắp vùng trời bình yên. Nhìn xuống thung lũng xa xa có những ô vuông ruộng lúa màu xanh xanh vàng vàng, trải dài khắp nơi và có những đàn chim trắng bay là đà trên cánh đồng lúa chín, quê cha mẹ tôi thật đẹp nên thơ.
Đến thăm nơi yên nghỉ ngàn đời của Tổ tiên, xa xa có núi cao, dưới chân núi có dòng sông Gianh uốn khúc bao quanh, có tiếng sóng nước vỗ nhẹ, ru người xưa vào giấc ngủ ngàn thu êm đềm. Cha mẹ tôi không đươc núi non ôm ấp, hay được tiếng sóng sông Gianh vỗ về, ru cha mẹ khi người an nghỉ ngàn đời, vì thời tuổi trẻ cha mẹ đã bôn ba nơi đô thị xa lạ…
Đời là hư vô, tôi đã bước vào tuổi hoàng hôn, tôi đang bước triền dốc xuống của đời người, tôi thấy mình đã sống trọn vẹn chữ tình với chồng con và những người thân yêu. Khi nằm xuống, tôi muốn mình là những hạt bụi nhỏ bay vào hư không…
Thời gian cứ đi, hết xuân tới hè sang thu vào đông. Khi xuân đến, thuở thiếu thời tôi hay cùng cha ngắt lá cây mai. Ngày ngày cùng cha theo dõi sự xuất hiện những nụ hoa, lòng tôi hồn nhiên vui sướng thấy nụ hoa lớn lên từng ngày. Một sáng mai thức dậy thấy bông hoa mai bung nở toả hương thơm ngát, đua nhau khoe sắc hương cùng đất trời vào xuân. Những hoa màu vàng rực rỡ từng cánh hoa mong manh nhưng hoa không yếu đuối. Những bông hoa mai cứng cáp trứơc gió, sau một ngày vui đùa múa ca trong gió, từng cánh hoa tung bay kết thúc vũ điệu xuân thì, trải một màu vàng tươi trên sân vườn. Tôi yêu hoa mai những bông hoa xinh xắn như tươi cười trong gió, một loại hoa tôi nghĩ chỉ có trên quê hương tôi, quê Việt Nam. Hoa mai không tìm thấy hiện diện bất cứ nơi nào trên thế giới. Người ta chọn hoa sen là quốc hoa của Việt Nam nhưng hoa này dễ nhìn thấy ở các nước Thái Lan, Lào v.v…
Bây giờ, tôi gối đã mỏi, chân đã run, không còn đủ sức lực đi về miền nông thôn đất Bắc. Tôi chỉ trông thấy qua hình ảnh trên tivi, tôi ao ước được một lần chân tôi bước đi trên dòng suối nhỏ trong một thung lũng vùng cao.
Tôi tưởng tượng với đôi chân trần đi trên con suối có tiếng nước chảy róc rách len qua từng viên sỏi nhỏ trăng trắng, từng hòn đá cuội đen trong dòng nước trong veo. Tôi bước chầm chậm chân chạm những viên sỏi tròn nho nhỏ, đôi chân tôi cảm giác mát dễ chịu.
Một bản nhạc du dương hòa tấu của nước chảy chạm vào sỏi đá, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, tôi thấy vui. Tôi mơ màng đi trong dòng nước mát, có những chiếc lá trôi lững lờ, có chồng tôi đi bên cạnh nắm tay nhau bước qua con suối. Gió thổi nghe tiếng lá cây trong rừng lao xao, nhiều chiếc lá bay bay, tôi đưa tay muốn bắt những chiếc lá, nhưng lá cứ bay, có chiếc vướng lên mái tóc, mái tóc đã bạc màu thời gian, có chiếc lá rơi xuống trôi theo dòng nước đi xa vô định…
Một giấc mơ thật bình thường, bỗng giấc mơ tan biến, tôi trở về thực tại, tôi chỉ một mình, tôi đang ở Sài Gòn dấu yêu…
Lưu Thị Nghĩa