Home Ban Biên Tập Bình Chọn Những mùa trung thu đi qua…

Những mùa trung thu đi qua…

640
0

Trung thu với tuổi thơ là cả sự háo hức, chờ đợi. Không hẳn là rằm, là tết mà là mùa. Mùa của yêu thương, mùa của những ký ức đẹp đẽ vẫn luôn vẹn nguyên trong trái tim mỗi người…

Ngày còn bé tý, cứ mỗi độ gần trung thu, cái góc phố thường ngày trầm lặng bỗng rộn ràng hẳn lên. Chiều chiều lũ con nít lại tụ tập, ríu ra ríu rít, vui không tả được.Cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng, cái cảm giác nao nao đợi trung thu của những ngày xưa ấy vẫn hiển hiện rõ nét trong tâm hồn ta. Đấy là mảng ký ức lung linh với đủ đầy những sắc màu của đèn ông sao bồi giấy kiếng xanh đỏ, đèn kéo quân cứ xoay tít mù những hình vẽ ngộ nghĩnh mỗi khi được thắp sáng lên, là bánh nướng, bánh dẻo, là kẹo lạc, kẹo vừng.

Nhớ nhất là những ngày trung thu mưa tầm tã, lũ con nít tay cầm đèn đứng ở bậu cửa nhìn sang nhà nhau tiếc ngùi ngựi, mặt đứa nào cũng buồn hiu. Lâu lắm mới có năm trời không mưa, đứa lớn đứa bé cứ rồng rắn nối đuôi nhau đi khắp phố vừa đi vừa hát hò, nhảy múa loạn cả lên. Trẻ con mà, hiếm lắm mới được bố mẹ thả cửa một bữa, được phép xách đèn đi chơi đến tối mịt mà không lo bị đánh đòn.

Lớn thêm một chút, vẫn còn nguyên háo hức của những tối trông trăng đợi chú Cuội, chị Hằng, chỉ là đã ra dáng đàn anh thêm thôi. Vui lắm những buổi một lũ họp nhau trên sân thượng nhà thằng bạn để chuẩn bị trung thu cho mấy đứa lóc nhóc trong phố. Nào thì cũng đầu lân, đầu rồng, cũng đèn ông sao, đèn cá chép, cũng bánh trái đầy đủ…Ổi đào, hồng trứng,nhãn, bưởi, thị… những thứ trái quê dân dã chẳng bao giờ thiếu trong mỗi mâm cỗ trung thu. Thế mà cho đến tận bây giờ ta  vẫn không thể nào tìm lại được cái hương vị đặc biệt ấy thêm một lần nào nữa.Ta đành ngậm ngùi gọi chúng là dư vị tuổi thơ vậy…

Rồi ta đi học thành phố, trung thu đầu tiên xa nhà, chỉ có ta, nhỏ bạn và bốn bức tường phòng trọ, cảm giác như nỗi cô đơn bủa vây, chỉ muốn chạy ngay về nhà để được ăn bánh mẹ cắt với trà bố pha, được giành giật lồng đèn với nhóc em, rồi cả nhà sẽ lại cùng xem chương trình trung thu trên tivi. Tết trung thu chẳng phải tết của tình thân là gì?

Thế mà những trung thu sau ta vẫn không có mặt ở nhà. Cuộc sống kéo ta đi, bộn bề níu bước chân không để ta kịp dừng lại…

Người ta bảo: có một thứ mà ai cũng muốn cất giữ cho riêng mình, đó chính là kỷ niệm vì kỷ niệm thì vẫn luôn tồn tại không bao giờ thay đổi cả. Dù đã lớn, cứ cố vươn tay để kéo giữ kỷ niệm thì nó đã mãi mãi thuộc miền xa xôi nào đó mất rồi…

Năm nay, ta sẽ lại đón trung thu ở một nơi khác, vẫn là trung thu xa nhà…Sẽ cố nhìn lên bầu trời đêm để được ngắm chị Hằng, chú Cuội, sẽ lẩm nhẩm một khúc đồng dao của cái ngày còn ấu thơ:

“Chú Cuội ngồi gốc cây đa. Để trâu ăn lúa gọi cha ời ời..Cha còn cắt cỏ trên trời. Mẹ còn cưỡi ngựa đi mời quan viên. Ông thì cầm bút cầm nghiên. Ông thì cầm tiền đi chuộc lá đa.”

Bên ngoài trời vẫn mưa… Lại đi qua nữa một mùa trung thu với thật nhiều những cảm xúc…

Hằng Kiyo

Previous articleTrung thu đọng lại ở miền nhớ
Next article7 thói quen nên duy trì mỗi ngày để trường thọ