Home Góc Heo May Ngày không anh

Ngày không anh

Bài viết cho chị gái của mình khi chị đứng trước cuộc hôn nhân đổ vỡ.

16012
0
ME-KE-CON-CHONG

…”Ngày không anh, trái đất vẫn quay, dòng người ngoài kia vẫn hối hả, bầu trời vẫn xanh lam, cây vẫn thay lá vàng… Ngày không anh, mọi qui luật vẫn diễn ra tự nhiên như nó phải thế và em hiểu rằng dù có hay không em vẫn phải sống thật tốt cho ngày dài phía trước…”

Khi chia tay chị đã từng nói với anh như thế.

Chị tôi không đẹp nhưng cũng có nét dung dị của người con gái. Tình yêu của chị cũng có thể viết nên thiên tình sử. Tuổi thiếu nữ của chị luôn là những năm tháng tròn đầy vẹn nguyên trong trái tim, chị khi yêu cuồng nhiệt và da diết.

Khi đó chị còn là cô sinh viên của trường trung cấp thương nghiệp (Cần Thơ), và anh là chàng trai trường sĩ quan chính trị (Bắc Ninh). Dù có khoảng cách về địa lý nhưng tình yêu của họ vẫn có những tháng năm đẹp như bài thơ, họ vẫn tay trong tay động viên nhau trải qua ngày tháng thời sinh viên. Tình yêu của chị và anh rồi cũng được đơm hoa kết trái, họ trở thành vợ chồng và ở bên nhau sau bao năm xa cách. Cuộc sống vợ chồng trẻ ngày đầu với bao nhọc nhằn nhưng anh chị cố gắng vượt lên tất cả. Thời gian cũng chẳng phụ công anh chị khi con cái của họ cũng lớn lên và thành đạt.

Nhưng trời không tròn, đất cũng chẳng hình vuông, và cuộc sống trăm điều không như ý. Khi anh đã là người có vị trí trong xã hội thì nếp nhăn cũng hằn lên khóe mắt của chị. Thời gian cũng bạc màu theo năm tháng, chị đã 50, không có sự mơn mởn căng tràn sức sống như gái đôi mươi. Chị cũng không còn nét mặn mà sắc sảo như phụ nữ 30. Nét dịu dàng, đằm thắm và sự chu toàn không bằng phụ nữ 40. Tuổi 50 của chị đi qua dữ dội của tuổi tình yêu và chỉ là sự nhẫn nhịn, tinh thần trách nhiệm và tình thương. Tưởng chừng hạnh phúc của chị cũng sẽ ngọt ngào và viên mãn, nhưng ai ngờ anh là người chủ động nói lời chia tay.

khi-chong-ngoai-tinh

Anh yêu chị không lý do và rồi ra đi chẳng đắn đo. Chị biết lòng tham vọng của anh, biết anh đang đứng trước hai lối rẽ, anh đang tìm niềm vui mới để nợ chữ tình cho chị. Một người buông – một người níu, vẫn chia xa. Chị đã từng nghĩ chị sẽ là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất khi anh rẽ lối bước vào tim chị. Để rồi khi chia tay chị nghĩ lại: “cuộc sống không lường trước được gì, hạnh phúc đến rồi đi, bàn tay muốn níu thật chặt …”

Thời gian đã nhuộm vàng đi nỗi nhớ và đã xếp lại nằm im. Có một người đã mang tuổi thanh xuân của chị đi mất. Lúc thăng trầm của cuộc sống vợ chồng, chị cố gồng lên tất cả để bước đi bên cạnh anh. Anh đã vẽ lên bức tranh đầy đủ những gam màu nhuộm vào tim chị. Giờ anh đang đứng trên đỉnh cao của danh vọng mà quên đi người vợ tần tảo năm nào.

…” Cuối cùng thì cũng đã hiểu vì sao,

Khi lòng biển chẳng dạt dào như trước.

Trăm con sóng cũng tan thành bọt nước,

Biển theo trăng bỏ hẹn ước hao gầy….

…. Cuối cùng thì biển cứ cách xa hơn,

Bỏ bờ nhỏ dỗi hờn trong miền đợi…”

Anh lặng lẽ hắt chị nhẹ nhàng ra khỏi cuộc sống của anh. Chị giật mình sao đang mặn nồng bỗng hóa người dưng?! Chị như người mất hồn, chông chênh, chao đảo, tổn thương tưởng chừng như chẳng thể vực dậy được. Tuổi thanh xuân của chị đã bị đánh mất. Với chị giờ chỉ là hoài niệm cũ kỹ, khi tuổi 50 của chị đã dạy cho chị cách chấp nhận và buông bỏ, dù níu kéo cũng chẳng ích gì. Người phụ tình chị – người đi âu cũng là chuyện sẽ đến.

Những ngày tháng chia tay chị thấy niềm hạnh phúc ấy còn vẹn nguyên, giờ nó chỉ thuộc riêng mình chị. Ngày anh chia tay với chị ở cuối mùa đông, nắng tràn về hanh hao trên mái phố, gió len lỏi vào đám lá cây đang ủ mình ngủ yên suốt mùa đông, có những ngày như thế chị nhớ anh nhiều lắm, một nỗi nhớ buồn và lắng lại trong tim.

…” Khi xa nhau con phố thân quen như dài thêm.

Khi yêu nhau hạnh phúc ngỡ mai sau sao quá ngắn…”

Chị bước đi trong nỗi cô đơn, chênh chao đến nao lòng. Chị nhớ anh – mối tình của tuổi 20, chàng trai chị đã từng yêu nhiều đến thế, yêu không hối tiếc, yêu vội vàng cho cả những năm tháng về sau khi không còn có nhau.

Anh đã quay lưng với chị, bỏ lại những năm tháng nhọc nhằn bên nhau, bỏ lại người vợ tần tảo năm nào, anh đã đầy đủ với thăng quan tiến chức với những cô gái chân dài. Anh đã bỏ chị đi theo ngõ rẽ khác. Anh chị giờ đã ở hai phương trời xa lạ, một cái chạm vào nỗi nhớ cũng trở thành hư vô.

Thời gian trôi đi câu chuyện cũ khép lại bằng hồi ức tươi đẹp trong tim của chị. Chị không đủ giàu sang để mua hết quá khứ. Nhưng chị sẽ dùng tim để giữ những điều tốt đẹp nhất từng có ở bên anh.

…. Trọn đời này ca bài ca hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc mấy khi là có thực…

Chợt…! Giật mình…sực tỉnh giấc chiêm bao.

Hà Nội ngày 21/5/2017

Đỗ Thị Hiên  (Lyvang Nomuon)

Previous articleNếu một ngày
Next articleMẹo tiết kiệm điện khi dùng điều hòa trong ngày nắng nóng