Ông già với bà già kết thúc một ngày đầy ý nghĩa trên cái giường của họ, họ vừa qua đám cưới vàng một trong hạnh phúc và hãnh diện. Ông già tự hào vì mình đã sống được với bà già tới 50 năm, điều mà 90% gã khác tuổi ông bằng cách này hay cách khác đã chịu thua. Với cái thở dài mãn nguyện ông bắt đầu thiu thiu vào giấc ngủ sau cả ngày trời tiệc tùng…
Ngay lúc đó bà vợ chợt có cảm hứng lãng mạn nói lên tiếng : “Ông có nhớ ngày xưa không, ông thường nắm tay tôi mọi lúc, ngay cả khi đi ngủ”. Ông già giật mình tỉnh và cười mệt mỏi, nhưng không muốn làm mếch lòng bà vợ yêu ông nắm nhẹ vào tay bà rồi quay lưng lại cố kiếm lấy một giấc ngủ vốn rất qúy giá ở vào cái tuổi của ông.
“Và ông thường hôn tôi trước khi ngủ” bà già vẫn tiếp tục truy lùng trí nhớ cũ kỹ của mình. Ông già bị đánh thức trong trạng thái mơ mơ, hơi bực song rõ ràng là ông không hề muốn cáu gắt trong một ngày như thế này, chạm nhẹ vào má bà vợ, ông trùm chăn lên đầu để khỏi nhìn thấy ánh sáng thành phố vẫn mờ mờ qua lớp rèm mỏng.
Ba phút sau, ông già đã ngủ, trên môi ông nụ cười đã bớt tươi hơn nó đáng có. Bà già vẫn chưa thách thức trí nhớ của mình : “Này” khuých tay “Này ông!”. Ông già bị đánh thức đột ngột, phều phào : “Gì vậy bà?”. Rõ ở cái tuổi ông người ta không thể gào to được, nhất là lúc nửa đêm. “Ông vẫn thường cắn những miếng to ở cô tôi và nói rằng thực sự là thơm và ngon”. Không trả lời ông già tung chăn đứng dậy. Bà già hỏi : “Ông làm gì thế?”. Quên cả chuẩn mực tuổi già, ông cáu kỉnh quát lên : “Đi lấy răng giả chứ còn gì nữa.
Ưu Đàm (Sưu tầm)