Home Blog Page 116

Về già hãy học cách thiện đãi bản thân, đời người thoáng chốc trăm năm đừng để mình tiếc nuối

0

Người sống chẳng ai có thể bất tử, cũng không thể “trẻ mãi không già”. Thời gian trôi đi, chúng ta cũng cứ thế già đi từng chút từng chút một. Nếp nhăn đã sâu, tóc bạc đã nhiều, chân bước đã chậm, thân tâm đã mệt. Năm lại qua năm, nỗ lực vì mưu sinh, ngày lại qua ngày, dốc sức vì cuộc sống. Ta không nuối tiếc vì những năm tháng đã nỗ lực, cố gắng hay hi sinh, khổ cực đó. Nhìn lại cuộc đời đã trải, dù là vui hay buồn cũng khiến ta mỉm cười hạnh phúc tự hào.

Chúng ta cũng đã từng có thuở thiếu thời tràn trề nhựa sống. Chúng ta cũng từng có một tuổi thơ vô ưu vô lo. Từ lúc ngây thơ thuần phác đến khi trưởng thành đĩnh đạc, ta đã trải qua biết bao gập ghềnh sóng gió, từng gặp biết bao ân oán thị phi. Tất cả bao trọn trong một gói duy nhất. Đó chính là cuộc đời.

Cuộc sống cứ trôi đi từng ngày, thời gian cứ đưa đẩy từng giây, chúng ta cứ già đi từng chút từng chút một. Rồi cũng chỉ biết trách tuế nguyệt vô tình, cảm thán thời gian nhanh như chớp. Sớm mai thức dậy, mái đầu đã bạc thêm vài sợi, làm cách nào cũng không tránh khỏi.

Tuổi này lại thêm tuổi khác, năm này lại qua năm khác, lưng chẳng thể đứng thẳng, vai cũng dần nhức mỏi.

Con đường nhân sinh, càng đi càng thuận, bước chân nhấc lên, càng đi càng vững. Trên con đường già đi, điều tăng thêm là tuổi tác, điều bất biến là tâm thái.

Trên con đường già đi hãy thiện đãi bản thân

Lúc trẻ ta có thể xử tệ với bản thân bằng cách ngủ trễ, thức khuya, ăn không đủ bữa, gió lạnh cũng lười mặc thêm áo hay vì một người dưng mà có thể buồn khổ đến bất lực nhưng về già nhìn lại chỉ còn là dăm ba câu chuyện “trà dư tửu hậu”. Người về già nên nhớ bản thân là tài sản quan trọng và quý giá nhất.

Hãy nhớ tất cả những phiền não, dùng tâm thái lạc quan đối diện với cuộc sống, dùng tấm lòng rộng mở thiện đãi với người. Đừng so đo, đừng oán giận, cứ vui sống mỗi ngày.

Nỗ lực sống như dáng vẻ mình thích, đừng để tâm tới ánh mắt của người khác, không cần quá quan tâm tới những lời đàm luận. Nghĩa là bạn có thể học cái gì mình thích, làm việc thấy cần làm, vui với các cần vui. Sống cho mình xem mới có được nụ cười xán lạn

Muốn yêu thì cứ yêu thôi, muốn gặp thì cứ gặp thôi. Thời gian còn có bao lâu mà chờ đợi, người đời có sống cho mình đâu mà sợ ánh nhìn dèm pha. Tình cảm đâu sợ bộc bạch ra, sợ nhất là phải đợi chờ, tấm chân tình đừng sợ người phụ bạc, chỉ e lòng trống rỗng mà thôi.

Thà làm sai cũng đừng bỏ lỡ, chí ít cũng chứng minh rằng bạn đã từng một lần có. Lúc trẻ vạn lần sai còn được, về già thử một lần sai vì bản thân cũng đã sao? Miễn là đừng ảnh hưởng đến ai là được.

Nửa đời trước đã qua đi, nửa đời sau vẫn tiếp diễn, cần ăn cứ ăn, cần uống cứ uống, cần chơi cứ chơi, cần nghỉ cứ nghỉ. Đời người chỉ một lần, đừng để mình tiếc nuối!

Có lúc đừng sống quá tốt,cũng đừng quá rộng rãi…vì không phải ai cũng trân trọng sự chân thành của bạn đâu.

0

Khi bạn quá quan tâm đến người khác, họ sẽ càng làm khó bạn gấp vạn lần

Còn nếu bạn quá nhường nhịn người khác, họ sẽ được nước tiến lên làm tổn thương bạn.
Trong tâm cũng đừng quá tốt, không nên việc gì cũng nghĩ thay cho người khác .

Bởi vì sẽ có người không bao giờ cảm nhận được những suy nghĩ của bạn, thông cảm với cái khó khăn, sự gian khổ của bạn. Thậm chí đến một câu nói quan tâm ấm áp thôi, cũng không có nữa! Bởi với họ đã quen với ý nghĩ: tất cả những gì bạn làm tốt, đó là điều đương nhiên.

Hãy là một người tốt thông minh

Triết lý viên kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt với bạn. Nếu ở trong hoàn cảnh đó liệu bạn có thể tiếp tục “cho đi” nữa hay không? Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ mỗi một ngày mà bạn đã không cho mà thôi.

Bạn là một người chân thành và cởi mở, luôn nhiệt tình đối với bạn bè. Những gì bạn mình cần giúp đỡ, nếu trong khả năng thì bạn chẳng hề chối từ. Bạn bè của bạn dần dần quen với việc họ cần người an ủi bạn sẽ đến, họ thiếu tiền, bạn sẽ giúp,… Bạn như thể luôn là một người lớn, người hùng trong mắt bạn bè, mỗi khi họ cần thì bạn sẽ có trách nhiệm đến an ủi động viên. Đến một hôm, họ trách bạn rằng không còn đối xử tốt với người ta nữa. Nhưng họ lại không chịu nhớ rằng ngày cô ấy cãi nhau với sếp thì bạn lại vừa mất một cơ hội thăng tiến.

Bạn là một nhân viên mẫn cán nhất phòng, không ngại ôm nhiều việc, chẳng ngại làm thêm giờ. Bạn luôn tâm niệm rằng chỉ cần công việc tốt lên là được, tính toán thiệt hơn gì việc ai làm ít ai làm nhiều làm gì. Bạn không phải là người nhanh nhẹn nhất nhưng sẽ luôn là người cần mẫn nhất. Bạn không phải là người giỏi nhất nhưng sẽ là người chăm chỉ nhất.

Bất chợt đến một ngày, bạn cảm thấy mình đuối sức. Bạn cảm thấy mình cần về nhà sớm và bạn cảm thấy mình cần có người chia sẻ công việc. Sếp dường như trở thành một người khác, đánh giá thấp kỹ năng của bạn, cho rằng những cố gắng của bạn bằng 0 và phóng đại cả những khuyết điểm của bạn lên nữa chứ.

Bạn làm việc hết mình chẳng tính toán thiệt hơn. Nhưng sếp bạn có thể lại cho rằng đó là bổn phận, trách nhiệm của bạn. Trực ngoài giờ, là trách nhiệm của bạn. Không để khách hàng nào khiếu nại, là trách nhiệm của bạn. Hoàn thành công việc sớm, là bổn phận bạn cần làm.

Đồng nghiệp thì lại cho rằng bạn đang lười biếng, đang buông bỏ. Bạn đang đùn đẩy trách nhiệm cho họ, khiến tự nhiên họ phải làm những việc trước đây chẳng phải động tay. Dù bạn có làm 200% sức lực thì đến hiện tại điều đó đã trở thành nghĩa vụ- mà bạn phải thế. Cho nên, khi bạn chỉ làm đủ 100% những việc cần, mọi người cho rằng bạn chưa hoàn thành đủ trách nhiệm của mình.

Bài học này thật sự quan trọng trong cuộc sống chúng ta. Những điều chân thành từ tấm lòng của bạn không phải ai cũng xứng đáng để nhận. Hãy biết chọn lựa để bản thân không phải hối tiếc những gì bạn đã “cho đi”. Có thể bạn cần cân nhắc lại về việc “cho đi” đối với những người thật sự xứng đáng hơn.
Sưu Tầm

Học cách cho đi để nhận về nhiều hơn tất thảy

0

Một câu chuyện ấm áp về những con người sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại.

Sáng sớm hôm đó, khi Bryan Anderson đang đi bộ ra cầu cảng để bắt đầu một ngày làm việc mới, thì anh trông thấy một người phụ nữ trung niên mải loay hoay bên cạnh chiếc xe Mercedes đắt tiền. Liếc nhìn thoáng qua họ trong thứ ánh sáng lờ mờ khi bình minh chưa hé, Bryan nhận thấy chiếc xe có vấn đề và người phụ nữ chắc chắn cần sự giúp đỡ. Vì thế Bryan đã dừng bước và tiến về phía người phụ nữ cùng chiếc xe.

Bryan thấy rõ sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ. Không có bất cứ ai dừng lại để giúp bà ấy, nên có lẽ sự xuất hiện của Bryan khiến người phụ nữ sợ hãi. Vẻ ngoài của anh không giống một người có thể đem lại sự an toàn cho người khác. Bryan trông nghèo đói và giống một kẻ vô gia cư, lang thang trên khắp các con phố trong thị trấn. Anh có thể hiểu được người phụ nữ đang cảm thấy như thế nào. Trên con đường vắng vẻ này, chẳng có ai khác ngoài anh, người phụ nữ và chiếc xe sang trọng.

Thế nhưng Bryan vẫn quyết định tiến đến, chìa tay ra và nói:

– Tôi tên là Bryan Anderson, tôi thấy chiếc xe của bà có vấn đề và tôi nghĩ là mình có thể giúp bà sửa chữa nó. Tại sao bà không vào ngồi trong xe cho ấm áp hơn là đứng ngoài như thế này?

Người phụ nữ không còn cách nào khác là đồng ý. Bà đã chờ ở đây hơn 1 tiếng đồng rồi. Bryan lại gần và xem xét chiếc xe, thì ra nó bị thủng lốp. Thật may trước đây anh có học qua những việc sửa chữa đơn giản như này, nhưng cũng phải loay hoay hơn 30 phút, Bryan mới thay xong lốp mới cho chiếc xe.

Người phụ nữ vô cùng cảm ơn Bryan đã giúp đỡ mình. Bà nói bà đến từ St. Louis, vừa đi qua thị trấn này thì hỏng xe. Bà cũng hỏi mình phải trả công cho Bryan là bao nhiêu. Mặc dù bà không còn nhiều tiền nhưng bà sẵn sàng đưa nó hết cho anh. Người phụ nữ không thể tưởng tượng được nếu không Bryan thì giờ đây bà đã xảy ra những chuyện gì.

Bryan tỏ ra ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện được trả công. Anh chỉ thấy đây là việc nên làm vì anh có khả năng giúp đỡ người khác, hơn nữa đây cũng không phải là công việc kiếm tiền của anh. Bryan chỉ giúp người phụ nữ vì lòng tốt và vì trước đây, khi anh khó khăn, cũng có rất nhiều người đã dang tay ra với anh.

Bryan mỉm cười và nói với người phụ nữ rằng, cách trả công tốt nhất cho anh là bà hãy giúp đỡ người khác mà không ngần ngại bất kỳ điều gì. Như thế là Bryan đã cảm thấy rất xứng đáng rồi. Hai người tạm biệt nhau, Bryan chờ cho người phụ nữ lái xe thì khuất thì anh cũng bước đi về nơi làm việc. Hôm nay là một ngày lạnh và có vẻ ảm đạm, nhưng Bryan thấy vui trong lòng.

Người phụ nữ lái chiếc xe Mercedes đắt tiền đi được vài dặm nữa thì nhìn thấy một quán cà phê nhỏ ven đường, bà liền rẽ vào để ăn nhẹ trước khi tiếp tục chuyến đi của mình. Đó là một căn nhà xỉn màu, bên ngoài có hai trụ bơm xăng đã cũ. Toàn bộ khung cảnh thật não nề.

Cô phục vụ ra đón khách với một chiếc khăn sạch trên tay. Người phụ nữ nhận ra cô đang mang thai khoảng 8 tháng nhưng không hề tỏ thái độ khó chịu hay căng thẳng dù phải làm việc luôn tay luôn chân. Sự phục vụ tận tình của cô khiến người phụ nữ rất hài lòng. Bà bỗng nghĩ đến Bryan và lời nói trước khi tạm biệt của anh. Bà thấy mình phải làm gì đó để giúp đỡ cô gái chăm chỉ này.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ thanh toán hóa đơn kèm theo 100 đô la. Cô phục vụ thấy thế bèn đuổi theo người phụ nữ để trả lại nhưng bà đã đi khuất. Cô gái đành quay trở lại và nhận thấy có một tờ giấy ăn được để lại trên bàn. Cô gái đã khóc khi đọc những gì người phụ nữ viết:

“Tôi tặng cô 100 đô la, cô không nợ tôi gì cả vì tôi cũng được rất nhiều người giúp đỡ mình khi gặp khó khăn. Lẽ ra một người đang mang thai 8 tháng như cô cần được ở nhà nghỉ ngơi thì cô vẫn ở đây và làm việc chăm chỉ. Tôi hy vọng số tiền này sẽ đỡ đần được phần nào cho cô. Nếu cô muốn trả lại tiền cho tôi, thì hãy trả bằng cách sống thật tốt và khỏe mạnh, sinh được một thiên thần đáng yêu nhé.”

Đêm đó, khi cô phục vụ trở về nhà, cô đã nghĩ mãi về số tiền cùng lời nhắn nhủ của vị khách kỳ lạ. Làm sao mà người phụ nữ đó biết được cô và chồng mình đang rất cần tiền, để lo cho em bé của hai người sắp chào đời vào tháng tới…

Ngắm nhìn người chồng đang say ngủ bên cạnh sau một ngày dài làm việc vất vả, cô trao cho anh một nụ hôn nhẹ vào trán và khẽ thì thầm: “Tất cả mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Em yêu anh, Bryan.”

Vậy đấy, bằng một cách nào đó lòng tốt mà bạn cho đi không hoàn toàn biến mất, nó chỉ đổi từ hành động này sang hành động khác đồng thời cũng lan truyền sức mạnh của lòng tốt. Cho đi một nụ cười, nhận lại cả hạnh phúc.

Trong cuộc sống này vật chất là một phần quan trọng quyết định hạnh phúc của bạn, nhưng hãy luôn nhớ rằng nó không phải là thứ duy nhất. Hơn cả vật chất, anh chàng trong câu chuyện kia nhận về được sự biết ơn và tôn trọng từ một người xa lạ. Điều đó với anh ta quý giá hơn rất nhiều so với đồng tiền có thể nhận được. Một hành động cho đi hoàn toàn nhỏ bé nhưng món quà nhận về vào lúc không ngờ nhất sẽ luôn khiến bạn kinh ngạc. Đây không phải là sự ngẫu nhiên nhất thời, đây chính là nhân – quả.

 

 

 

Mỗi ngày tập một chữ buông

0

Mỗi ngày con tập một chữ Buông.

Buông thương, buông ghét.

Buông buồn, buông vui.

Buông cho nó khỏe Người ơi!

Buông cho lòng dạ thảnh thơi, nhẹ nhàng.

Sự thanh tịnh nằm ở trong tâm

Cả đời làm việc, đến cuối cùng chỉ muốn bản thân được an nhàn để hưởng thụ cuộc sống. Nhiều người luôn tìm kiếm sự thanh tịnh ở bên ngoài, nhưng thực tế nó là cái mà ai cũng có thể đạt được, chỉ cần tâm đủ tịnh. Nếu tâm bớt tham sân si, bớt ganh đua, ghen ghét… thì tự khắc bản thân sẽ thấy thật thanh thản và thấy đời bỗng nhẹ nhàng làm sao.

Tức giận chỉ là một cục than hồng

Tức giận chỉ là một cục than hồng có thể làm đau người khác, nhưng người bị bỏng đầu tiên chính là bản thân bạn

Bản thân sẽ có đôi khi cáu gắt với mọi người, nhưng nên nhớ hãy cố kìm hãm nó hết sức có thể, vì lúc tức giận người khác bạn cũng đang tự hại chính bản thân mình. Đừng bao giờ nói bất kì câu gì khi bạn tức giận. Người ta thường nói : “Giận quá mất khôn”. Tôi nghĩ điều đó rất đúng, bởi tôi đã từng đánh mất một người bạn của mình chỉ vì nói ra những lời nặng nề kinh khủng khi bạn đó không làm tôi vừa ý. Lúc đó, tôi làm tổn thương người ấy để bây giờ tôi đánh mất một người bạn thân.

Suy nghĩ sẽ định hình con người

Chúng ta nghĩ thế nào thì con người chúng ta như thế ấy. Bạn nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên trò trống gì vì bạn chẳng thèm hành động. Bạn nghĩ bạn thông minh, dĩ nhiên bạn sẽ thông mình vì tự bản thân sẽ biết cách tạo nên điều đó. Chỉ cần suy nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Do đó, cuộc sống cũng sẽ ít buồn phiền, vì lúc nào bạn cũng cố biến mọi thứ bạn gặp phải trong cuộc sống thành niềm vui riêng cho mình.

Biết người là thông minh, biết mình là sự giác ngộ

Chiến thắng bản thân còn hơn là chiến thắng cả ngàn trận đánh. Đó là một bài học sâu sắc mà ai cũng cần biết. Tự chinh phục tâm chính mình chính là ải lớn nhất mà con người phải trải qua. Do đó, chúng ta phải tập thiền định để hiểu về chính bản thân mình. Biết được bản thân thích gì, làm gì để thỏa mãn nó chính là cách để bạn sống vui hơn mỗi ngày. Đừng tưởng đây là điều dễ thực hiện vì có người đã mất cả đời chỉ để làm điều này thôi đấy!

Thay thế đố kị bằng ngưỡng mộ

Còn đố kị thì tâm bạn sẽ còn buồn phiền. Thay vào đó, chúng ta nên đón nhận sự thành công của người khác bằng sự ngưỡng mộ. Tâm bình thản rồi lấy cái tốt của người khác để làm gương sẽ khiến bạn dễ dàng phấn đấu mà không có sự căm phẫn. Đố kị chỉ làm lòng người thêm nhơ bẩn, thậm chí vì đố kị con người có thể biến chất, trở thành người chuyên làm những hành động xấu xa mà đôi khi chính bản thân mình cũng không ngờ tới.

Nhân từ với tất thảy mọi người

Luôn luôn nhẹ nhàng với trẻ con, yêu thương người già, đồng cảm với người cùng khổ, nhân từ với kẻ yếu thế và người lầm lỗi. Một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ rơi vào những hoàn cảnh đó. Động lòng trắc ẩn với mọi người, kẻ giàu cũng như người nghèo; ai cũng có nỗi khổ. Có người chịu khổ nhiều, có người chịu khổ ít.

Nhân từ để yêu thương và đồng cảm với họ. Vì mỗi người có một nỗi khổ riêng chỉ có họ mới thấu. Bởi vì bạn luôn nhìn người bằng con mắt nhân từ nên đời bạn sẽ luôn đẹp. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tâm can được thanh lọc bởi những hành động mà bạn dành cho người khác.

Tùy duyên

Bàn tay ta vun đắp, thành bại thuộc vào duyên

Vinh nhục ai không gặp, có chi phải ưu phiền

Bài học sâu sắc cuối cùng mà chúng ta phải học được chính là để mọi thứ tùy duyên. Cái gì của mình thì nó sẽ thuộc về mình, còn cái gì không phải thì nó mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Vì vậy, nếu muốn nắm bắt gì đó, đặc biệt là tình yêu thì hãy để tùy duyên.

Tuổi nào lại không có tình yêu, tôi 60 tuổi vẫn có thể yêu một tình yêu nguyên vẹn như năm 20. Thế nhưng tình yêu đó phải thuận duyên, vừa ý, nếu không thì chỉ nên là kỉ niệm đẹp. Bạn có thể cố gắng theo đuổi nhưng có lúc bạn cũng phải biết buông bỏ nếu mọi chuyện đã quá giới hạn và không còn khả năng cố gắng. Cứ nắm giữ chỉ làm bạn đau khổ rồi vấn vương, muộn phiền sẽ là điều không thể né tránh. Tâm sẽ nhẹ nhàng nếu bạn để mọi thứ tùy duyên. Đó là cách để bạn có thể chấp nhận cuộc sống dễ dàng hơn.

Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng. Làm được 7 điều trên bạn tự nhiên sẽ thấy đời mình nó cũng thanh thản đi bớt phần nào.

Sưu tầm

Người với người đôi khi thân thiết quá lại dễ nãy sinh oán nghiệp

0

Tình cảm, nếu được hâm nóng mỗi ngày, nhất định sẽ có lúc giảm nhiệt

Nếu lúc nào cũng đậm như mật, ắt sẽ có lúc phải phân tách. Lão Tử nói, những mối quan hệ như thế, một khi có mâu thuẫn sẽ trở nên xa cách vô cùng. Tình cảm, nếu được hâm nóng mỗi ngày, nhất định sẽ có lúc giảm nhiệt, đó là quy luật của vũ trụ.

Cứ bình thường, nhạt nhạt một chút sẽ tốt

Cứ bình thường, nhạt nhạt một chút sẽ tốt không phải là thờ ơ, lãnh đạm. Chỉ là, mặc dù có thể rất lâu không gặp nhau, nhưng khi đã gặp nhau, mọi người vẫn là bạn, bởi trong ký ức của chúng ta vẫn giữ những điều tốt đẹp trong quá khứ, vậy là đủ.

Giữa người với người, hãy cứ duy trì khoảng cách, khoảng cách này thể hiện cả ở việc giao tiếp, không nên nói nhiều, bởi nói nhiều có khi sẽ thừa, không có tác dụng.

Cho dù là vợ chồng hay các thành viên trong gia đình, vẫn cần giữ một khoảng cách phù hợp, vừa phải, có khoảng cách mới có tình cảm.

Có một câu chuyện bản thân tôi từng trải nghiệm như thế này. Trước đây tôi có quen một người, quan hệ giữa tôi và người đó rất tốt. Người đó nói với tôi: “Cậu đừng giảng Phật Pháp với tôi. Cậu có thể siêu độ cho người khác nhưng không thể siêu độ được tôi”. Tôi nghĩ cũng phải, chúng tôi thân thiết quá mà.

Sau này, anh ta vào trang cá nhân của tôi và ngộ được khá nhiều. Từ việc này, tôi mới phát hiện, giữa người với người vẫn nên giữ một khoảng cách, như vậy sẽ tốt hơn trong mọi chuyện.

Quá gần gũi, quá thoải mái, mỗi người lẽ tự nhiên sẽ dần đánh mất sự cung kính dành cho đối phương, vì thế mà khó nhìn ra phẩm hạnh, sự nỗ lực của nhau.

Tình cảm thân thiết tốt đẹp thường sẽ làm nảy sinh lòng tham, lòng tham này chính là nguồn cơn khiến chúng ta hận đối phương. Không có tình yêu sâu đậm, sẽ không có hận thù sâu sắc.

Vợ chồng hay các thành viên trong gia đình, vẫn cần giữ một khoảng cách phù hợp, vừa phải, có khoảng cách mới có tình cảm.

Quá gần gũi, người thầy khó có thể siêu độ cho học trò, trái lại học trò thường nhìn thấy những nhược điểm của người thầy.

Quan hệ giữa người với người thực sự rất thú vị, không có lòng cung kính, rất khó để duy trì lâu dài, giữa vợ và chồng cũng vậy.

Thế nên, giữa người với người, sống được với nhau thực sự là một nghệ thuật, là một môn học mà có lẽ mỗi người phải học chăm chỉ cả đời và không dễ chút nào.

Điểm quan trọng đó là đầu tiên mỗi người cần phải có một tấm lòng không mưu cầu, không yêu cầu áp đặt đối phương, những việc mình không muốn, không áp đặt cho người khác, thay vào đó, hãy làm, hãy nghĩ cho họ, như thế, quan hệ giữa người với người mới có thể tốt dần lên được.

Rất nhiều người càng chơi với nhau mối quan hệ càng trở nên xấu đi, bởi lẽ mỗi cá nhân đã yêu cầu quá nhiều, đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái gọi là “lật mặt” ở những người bạn.

Quân tử kết giao, nhạt như nước lã. Cứ để các mối quan hệ của chúng ta nhạt như vậy, đừng yêu cầu đối phương cái gì cũng phải đẹp, phải tốt.

Ngoài ra, hãy giữ lòng biết ơn đến người đã giúp mình. Chỉ có lòng biết ơn tương tác qua lại với nhau mới có thể duy trì những mối quan hệ lâu dài.

Giữa vợ chồng, nếu không tồn tại hai chữ “cảm ơn”, hai người sẽ trở thành những kẻ đòi nợ không hơn. Hai kẻ đòi nợ sống cạnh nhau, đòi nợ lẫn nhau, thử hỏi liệu có thể vui?

Sưu tầm

Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng

0

Đối với lỗi lầm của người khác, tuy cần thiết phải uốn nắn, nhưng có thể khoan dung độ lượng với người khác từ đáy lòng, thì sẽ khiến cho thế giới tâm hồn của chính mình trở nên phong phú và tươi đẹp hơn.

Con người chỉ cần tính khí tốt, thì điều gì cũng sẽ tốt. Nếu như tính khí tốt thì vận mệnh của bạn sẽ tốt. Làm được những điều dưới đây, tính khí sẽ trở nên tốt hơn, như vậy mới có thể thay đổi được vận mệnh.

Học cách nhận sai

Con người thường không dám nhận sai, bất cứ chuyện gì cũng đều đổ lỗi cho người khác, luôn cho rằng mình đúng. Thực ra, không nhận sai mới chính là một sai lầm to lớn. Đối tượng nhận sai có thể là bố mẹ, bạn bè, mọi người trong xã hội, thượng đế, thậm chí nhận sai với con cái hoặc với những người đối xử không tốt với mình. Suy cho cùng bản thân cũng chẳng mất gì, mà ngược lại còn cho thấy sự khoan dung độ lượng của bạn.

Học cách mềm dẻo

Răng của con người thì cứng, miệng lưỡi thì mềm. Đến cuối cuộc đời, khi răng đã rụng hết thì miệng lưỡi vẫn còn. Vậy nên phải mềm dẻo, đời người mới có thể dài lâu, cứng quá thì ngược lại thường phải chịu thiệt.

Học cách nhẫn nhịn

Thế gian này chính là nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nếu có thể nhẫn được thì vạn sự đều có thể tiêu tan. Nhẫn không phải là biểu hiện của sự hèn kém, chịu thiệt. Nhẫn chính là sẽ được xử lý, sẽ được hóa giải, dùng trí thông minh, năng lực để biến chuyện to hóa nhỏ, nhỏ hóa không có. Khi biết nhẫn, có thể thấy rõ được tiêu chuẩn tốt xấu, thiện ác của thế gian.

Học cách lắng nghe, thông hiểu người khác

Thiếu đi lắng nghe, thông hiểu sẽ dẫn đến thị phi, tranh chấp và hiểu lầm. Điều quan trọng nhất chính là sự lắng nghe, thông hiểu, tìm hiểu lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu xảy ra tranh chấp với nhau, mà không lắng nghe, thông hiểu người khác thì làm sao có thể hòa giải?

Học cách buông

Đời người giống như một chiếc va li, khi dùng thì xách lên, khi không dùng thì bỏ xuống. Khi cần bỏ xuống nhưng lại không bỏ thì giống như luôn kéo theo hành lý nặng nề vậy, chẳng thể tự do tự tại. Năm tháng đời người có hạn, nhận sai, tôn trọng, bao dung mới có thể khiến người ta chấp nhận, biết buông bỏ mới có thể tự tại!

Khi chịu tổn hại về vật chất danh lợi cá nhân hoặc do lợi ích cá nhân mà xảy ra mâu thuẫn với người khác, nếu có thể khoan dung độ lượng nhường một bước thì điều đó không phải là hèn nhát, mà ngược lại chính là thể hiện tấm lòng đại nhẫn vô cùng lớn lao.

Sưu tầm

Du lịch tuổi trung niên: những điều cần chuẩn bị

0
Thời điểm thích hợp
 
Mùa thu với tiết trời mát mẻ, dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh sẽ là khoảng thời gian lý tưởng nhất trong năm để người cao tuổi thăm thú đó đây và khám phá cảnh sắc thiên nhiên quyến rũ của các vùng miền. Vậy nên nếu có ý định chuẩn bị 1 chuyến đi cho cha mẹ, hãy chọn mùa thu nhé.
 
Điểm đến lý tưởng
 
Một nơi với không gian thoáng đãng, không khí ôn hòa, dễ chịu và nhịp sống diễn ra chậm là sự lựa chọn của đa số người có tuổi khi đi du lịch.
 
Ở Việt Nam, những điểm du lịch tâm linh, mang đậm sắc màu văn hóa như Hạ Long, Hà Nội, Ninh Bình, Huế… thường khiến người cao tuổi cảm thấy hài lòng. Ngoài ra, những điểm đến hấp dẫn nhất ở Châu Á như Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc sẽ đem lại sự gần gũi về địa lý, văn hóa, ẩm thực…
Chọn tour dành riêng cho lứa tuổi
 
Những tour du lịch thiết kế dành riêng cho người cao tuổi thường có lịch trình không quá dày, nội dung tham quan được thiết kế thong thả, nhẹ nhàng, khí hậu điểm đến dễ chịu, thực đơn mỗi bữa ăn bảo đảm dinh dưỡng, phù hợp với sức khỏe và sở thích của người già… Là những lý do để bạn cân nhắc lựa chọn tour chỉ dành riêng cho người già thay vì chọn tour như bình thường.
Chuẩn bị thật kỹ đồ dùng mang theo
 
Để hành lý mang theo đủ dùng, không quá nặng nề và không bị thiếu, trước mỗi chuyến đi, bạn nên viết ra những đồ dùng cần mang theo như quần, áo, giấy tờ tùy thân… Cũng cần tìm hiểu trước điểm đến để mang theo ô, áo khoác, mũ, găng tay, phòng trường hợp thay đổi thời tiết đột ngột hoặc không quen với khí lạnh…
 
Nếu có bệnh mãn tính, cần đem theo thuốc để phòng trường hợp khi đến nơi không mua được.
Kiểm tra sức khỏe trước khi đi
 
Với những người bị bệnh cao huyết áp, tiểu đường, tim mạch… chỉ nên đi du lịch khi tình trạng bệnh đã ổn. Tuy nhiên cũng cần tham khảo trước ý kiến của bác sĩ về việc thay đổi môi trường, nhiệt độ, giờ giấc sinh hoạt, thức ăn… có thể gây ảnh hưởng đến bệnh khi đã ổn định hay không và xin những lời khuyên dự phòng hữu ích.
 
Trước khi đi, người cao tuổi nên tham khảo thực đơn tour, nếu có nhiều món ăn phải kiêng hoặc gây xung đột với thuốc đang dùng, cần báo trước với công ty du lịch để điều chỉnh, hoặc tự chuẩn bị thức ăn mang theo.
Đừng quên bảo hiểm du lịch
 
Đối với người cao tuổi khi du lịch cần quan tâm đến vấn đề bảo hiểm để phòng các rủi ro ngoài ý muốn. Hiện nay, các chương trình tour trong và ngoài nước của nhiều công ty du lịch đều tính giá trọn gói, gồm đầy đủ các loại thuế, phí và tặng thêm bảo hiểm du lịch. Vì vậy cần tham khảo kỹ giá và cân nhắc để lựa chọn gói du lịch hợp lý.
 
Ngoài ra, phòng nghỉ dành cho người cao tuổi nên bố trí ở tầng thấp, dễ di chuyển, tránh lên xuống cầu thang quá nhiều. Nên dành thời gian để ngủ đủ giấc trước và trong suốt chuyến đi để giữ sức khỏe tốt và tinh thần thoải mái suốt chuyến đi. Người thân ở nhà cũng nên xin số điện thoại của hướng dẫn viên để theo dõi lịch trình và nắm bắt tình hình nếu có các sự cố xảy ra…
-Sưu tầm-

Sai lầm lớn nhất đời người là oán trách cha mẹ

0

Thưa các bạn, tôi muốn nói rằng, chúng ta không có một lý do chính đáng nào đủ luận lý để chúng ta oán trách cha mẹ cả. Cho dù rằng, cha mẹ các bạn bỏ rơi các bạn từ khi mới lọt lòng hoặc gởi vào Cô Nhi Viện hoặc giao cho người thân nuôi dưỡng hay có thể là nuôi các bạn khôn lớn nhưng cha mẹ phạm phải những sai lầm nào đó, v.v… và v.v…

Xin thưa rằng, cho dù cha mẹ có làm như thế các bạn cũng không đủ tư cách để trách móc hay oán hận. Vì sao ư? Ngay từ cái duyên đầu tiên là cha mẹ có ý muốn sinh ta ra trên cuộc đời này (dù khi đó chúng ta chưa nằm trong bào thai), thì chúng ta đã mang ơn cha mẹ rồi. Đó là chưa kể 9 tháng cưu manggiữ gìn, bao bọc, sợ nắng, ngại mưa, đến bệnh viện, đi bác sĩ khám, xét đủ điều…lo cho ngày chúng ta chào đời một cách an toàn và mạnh khỏe.

Các bạn thử nghĩ xem, chúng ta từ khi chào đời cho đến năm 16 tuổi hoặc nhiều tuổi hơn thế đã làm gì cho cha mẹchúng ta hay chúng ta chỉ đến cuộc đời này bằng một cục thịt đỏ hỏn và cái miệng há hốc, chỉ biết la làng và khóc oe oe? Chỉ với ý muốn cho chúng ta có mặt ở cuộc đời và 9 tháng cưu mang thôi là chúng ta đã mang nợ cha mẹ suốt kiếp này mà không thể nào trả hết rồi. Tại sao chúng ta chỉ biết trách móc và oán giận người khác khi chúng ta chưa làm được gì cho họ cả? Không ai trong cuộc đời này phải có trách nhiệm thương yêu, giúp đỡ hay phục vụ cho chúng ta cả! Sự thương yêu, giúp đỡ hay ban ơn cho chúng ta là tuỳ nơi lòng bi mẫn tự nguyện của họ. Cha mẹ cũng vậy, đối với con cái họ có quyền thương yêu hay không thương yêu; họ có quyền nuôi dưỡng hay không nuôi dưỡng.

Có nhiều bạn lý luận rằng, “Nếu sinh tôi ra mà không có trách nhiệm thì trước đây đừng sinh tôi”. Ai, ai có đủ thẩm quyền để đặt ra nguyên tắc như thế!? Các bạn thử đặt trường hợp các bạn làm cha mẹ mà con bạn cắc cớ nói vậy thìbạn trả lời sao? Vả lại, trước khi cha mẹ bạn sinh ra bạn, cha mẹ có biết ngày mai sẽ ra sao không, trong khi cuộc sống, môi trường, hoàn cảnhcon người…lại thay đổi từng giờ từng phút!?

Nếu chúng ta sinh ra mà được cha mẹ thương yêunuôi dưỡng là điều phước lành, còn nếu không được thương yêu,nuôi dưỡng thì chúng ta cũng không có gì phải oán trách và căm ghét. Và nếu rơi vào trường hợp không được cha mẹ thương yêunuôi dưỡng thì chỉ nên xét lại nghiệp lực của mình và cố gắng sống tốt, tạo nhân lành bằng cách yêu thương con mình nhiều hơn để sau này mình cũng được yêu thương như thế. Ca dao tục ngữ Việt Nam có câu:

“Nếu mình có hiếu mẹ cha
Mai sau con hiếu với ta khác gì
Nếu mình ăn ở vô nghì
Đừng mong con hiếu làm gì uổng công”.

Thưa các bạn, những mối quan hệ trong cuộc đời này, nếu mất đi chúng ta có thể tìm lại được, nhưng mối quan hệ giữa con cái với hai đấng sanh thành là chỉ một và chỉ một mà thôi, nếu mất đi thì suốt đời này ta sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Tôi muốn nhấn mạnh điều này là vì muốn tất cả chúng ta hãy biết thương yêu và quý trọng bậc làm cha làm mẹ – người mà chúng ta đã mang ơn ngay từ giây phút ban đầu khi đến với cuộc đời này. Trả ơn hay không là quyền của các bạn, nhưng xin đừng mang tâm oán hờn và căm ghét! Đó là tôi chưa muốn nói đến lòng bao dung vàđộ lượng của con người. Một số các bạn có chọn cho mình một tôn giáo nào đó thì tôi tin rằng đạo lý của tôn giáo đó cũng đều khuyến khích lòng bao dung và độ lượng nơi mỗi tín đồ; một số các bạn khác dù không theo tôn giáo nào, nhưng lòng trắc ẩn bên trong mỗi con người chắc hẵn bạn nào cũng có. Nếu ta bao dung và tha thứ được với người khác thì tại sao ta lại không làm được điều đó với cha mẹ của mình!? Trong khi đó, cha mẹ là người mà chúng ta cần phải quan tâm trước nhất trên thế gian này.

Hãy loại bỏ lòng thù hận và oán trách với cha mẹ, người thân của mình mà phát huy lòng yêu thươngbao dung và độ lượng với họ! Con đường chúng ta đi, chật hẹp hay thênh thangbó buộc hay rộng mở là do chính chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể sắp xếp cuộc đời chúng ta mà thôi!

Tản mạn: Tháng 7 mùa Vu Lan về

0

Tháng bảy. Gió hiu hắt. Trời âm u. Nghe mùa Thu lại gần. Chiều nhạt nắng, từng sợi nước lướt thướt nối nhau – mưa ngâu. Mưa làm dịu tiết trời ngày hè oi bức. Những hạt nước trong veo cho mầm xanh dậy sống, cỏ cây tự tình theo mưa. Và, không biết do mưa tưới tẩm những cảm xúc bâng quơ trong lòng người thế tục, hay cảm xúc dâng trào vọng hướng Vu lan.

Mà, tháng nào cũng có rằm, rằm nào trăng chẳng tỏ, mà sao rằm tháng bảy, trăng hình như tròn hơn, có phải Vu lan về, đã làm trăng thêm sáng? Nhìn trăng chợt nhận ra, mình thật là may mắn, thật hạnh phúc biết bao. Hạnh phúc vì còn mẹ có cha. Thân dẫu già nhưng tình thương con chẳng mỏi mòn. Hạnh phúc dâng trào khi hoa hồng cài trên ngực, tâm nguyện cầu cha mẹ mãi an khang.

Ai đang còn cha mẹ hãy nói lời yêu thương, tận câu hiếu kính. Như lời Phật dạy, làm con phải phụng dưỡng mẹ cha, sớm hôm thăm viếng kẻo mẹ cha phiền lòng, nếu mà chưa hiểu đạo màu, thì mau cố gắng hướng cha mẹ vào đườngChánh pháp. Nhớ ơn nghĩa sinh thành, là được đắm mình trong sự hiện hữu vi diệu của một niềm hạnh phúc vô biên. Đừng để mai đây cha mẹ mất rồi, ngồi nhìn di ảnh lệ sầu tuôn rơi. Mới tạo cầu công đức khắp nơi, đặng hồi hướngphước lành cho người quá vãng. Đó là chư kể những kẻ, lúc cha mẹ còn sống thì ăn nói bất kính, hiếu nghĩa coi khinh, đến khi cha mẹ qua đời thì lại khóc lóc, cầu trời khấn Phật, để cầu siêu cho cha mẹViệc làm ấy có phải từ tâm hiếu?

Vui thay, tháng Bảy mùa Vu lan lại được thấy những hành động hiếu kính thiết thực của con cái đối với đấng sanh thành. Hạnh phúc cùng bậc cha mẹ có người con hiếu đạo. Mỗi năm mỗi độ Vu lan, nhưng dòng cảm xúc vơi đầy khác nhau. Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng theo đúng trật tự, nên chúng ta thường lấy ý thức và cảm nhận về hạnh phúc đồng hóa với hạnh phúc. Cho nên, dẫu bơi trong biển hạnh phúc con người vẫn ít khi thấy mình hạnh phúc, chỉ khi nào hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay mới nhận ra nó đã từng luôn bên mình.

Tháng Bảy, gió ôm trong gió nỗi buồn, hỏi làn mây trắng ngọn nguồn từ đâu?

Tháng Bảy mưa nhiều. Mưa về. Mưa đổ mái liêu xiêu.

Tháng Bảy, những cơn bão bắt đầu xuất hiện. Khi bão về, gió to, mưa lớn gieo mất mát, đau thương. Nhưng mất mát nào cho bằng con mất mẹ. Cha không còn con trọn kiếp thương đau. Buồn cùng ai trên ngực cài hoa trắng. Thương cảm cùng ai cha mẹ chẳng còn. Nỗi buồn chia cách âm dương, nghe mưa tháng Bảy lòng càng tái tê. Người có nhớ, mẹ cha xưa thân gầy giật gió nắng mưa, nuôi ta khôn lớn ngại chừa việc chi. Ấy thế mà, khi mẹ cha còn sống, được tắm được bơi trong biển tình thương yêu dịu mát, ngọt ngào, thì ít ai trong chúng ta cảm nhận được cái hương vị tuyệt vời ấy một cách trọn vẹn. Buồn cho bản thân mình ngu muội chẳng nhận ra:

Khi còn mẹ con còn tất cả

Mẹ đi rồi tất cả đều đi

Mẹ ơi con chẳng còn chi

Bơ vơ đến cả khi đi lúc về 

Cám cảnh gạo châu, củi quế chợ buồn hiu, ngõ vắng đường trơn, quạnh xóm nghèo, cha mẹ già tựa cửa quặn lòng đau. Là do, có những đứa con không thấy được, hay chẳng chịu hiểu nỗi niềm của cha mẹ, thân già đang cô độc, đêm lại qua đêm dài mờ mịt, càng nhớ thương con tim cha mẹ càng đau! Những đứa con không biết ơn sâu nghĩa nặng của mẹ cha, đã chẳng hiếu thuận, kính yêu lại còn vong ân thất đức, nói chi đến xót xa cù lao chín chữ … Buồn thay những kẻ chỉ vì vui thú mà trà đình tửu điểm vào ra, lãng đãng ngao du theo phương cờ bạc, hay chạy theo chútcông danh bèo bọt đến quên cha, quên mẹ báng bổ thâm tình, bội nghĩa vong ân, trọng tiền tài khinh tình thân, trở thành bất hiếu bất nhân. Bậc cha mẹ có những đứa con như thế, vào mỗi mùa Vu lan tâm can như ai giày ai xé.

Tháng Bảy mưa dầm ai khắc khoải, thương những mảnh đời như lục bình trôi. Những mảnh đời nổi trôi do ai tạo nên vóc, ai dựng nên hình, sao lỡ đành lòng bỏ khúc ruột cắt ra? Đau lắm người ơi! Dẫu xã hội có muôn vàn thay đổi, loài người có văn minh đến đâu, thì câu mẫu tử tình thâm vẫn còn nguyên giá trịCha mẹ gì đành đoạn bỏ con thơ? Ấyvậy màxã hội nay chẳng hiếm, những hài nhi vô tội, nếu may mắn còn sống, trôi dạt giữa dòng đời nghiệt ngã, bởi chính cha mẹ chúng nhẫn tâm. Sự nhẫn tâm ấy từ đâu ra? Do lối sống buông thả, tại nền giáo dục bất lực, hoặc vì gia đình mất lề lối gia phong, hay sống trong một xã hội mà đạo đức suy đồi… Dẫu từ nguyên nhân nào, việc sanh con ra mà dưỡng dục không tròn, thì sao đủ tư cách làm người trong trời đất. Cũng vậy, phận con cái không biết đền ơn sanh thành, bất hiếu vô nghì, thì chỉ có phần Con, còn phần Người chưa thành. Những kẻ như thế đạo trời khó tha, ác quả sao tránh khỏi.

Cha mẹ là hiện thân của tình thương bất diệt. Có thể nói, tình thương yêu ấy là cội nguồn của hiếu trung, là xuất phátđiểm của tình thương nhân loại. Ta thương mẹ thương cha vì ta là con của cha của mẹ, vì ta sẽ là cha là mẹ của con ta. Thương mẹ kính cha vì là cha mẹ, ấy mới hiếu thảo đích thực.

Tháng Bảy mùa Vu lan, dẫu vui dẫu buồn, tâm luôn cầu nguyện mưa mang mầm hạnh phúc gieo đến mọi nhà. Mưa mang yêu thương trải khắp nẻo đường, để cuộc sống này không ai khổ đau, bất hạnh, để nụ cười hiện hữu khắp muôn nơi…

Thích Nguyên Các

4 cách để xoa dịu cơn giận

0

Biết rằng chúng ta có nhiều lựa chọn.

Trong tất cả những tình huống, nhận chân rằng chúng ta có lựa chọn để giải quyết. Thông thường thì chúng taphản ứng tức khắc khi một việc gì xảy ra; với sự thực tập chánh niệm, chuyện gì xảy ra, hãy bình tĩnh và thực hànhchánh niệm, rồi đáp ứng cho hợp lệ.  Trong thời gian thử thách này, hãy nhắc nhở mình: “Ta đang có một sự lựa chọn” và xin đừng chọn lựa hay giải quyếttrong sự thiếu bình tĩnh hoặc nóng giận, làm lãng phí thời gian và năng lượng của bạn trong những lúc có cảm xúctiêu cực. Điều đó có thể hại mình hại người lúc bây giờ và cả tương lai. Những quyết định hay sự chọn lựa của ta đều phải đặc trên nền tảng lợi mình, lợi người, ngay bây giờ và cả tương lai.

Hành Thiền!

Thực tập thiền hành. Thiền đã có từ ngàn xưa và có nhiều đạo thực tập Thiền, không riêng gì Phật giáo. Thiền giúp chúng ta thư giãn, nhẹ nhàng và lắng đọng. Theo những nhà nghiên cứu hàng đầu ở Hoa Kỳ trong lãnh vựcThiền Chánh Niệm như Jon-Kabat-Zin, Thiền làm nhịp tim chậm lại, giảm huyết áp, giảm sự lo lắng, và, kết quả là làm giảm stress. Trong một thử nghiệm tham gia vào một chương trình giảm stress thiền chánh niệm tám tuần có mức giảm đáng kể trong báo cáo kích thích hàng ngày (24%) và căng thẳng tâm lý (44%), và những lợi ích đã được duy trìba tháng sau đó.

 Hãy tập dừng lại và quán chiếu

Nếu trong cơn giận bùng nổ, thì hãy nhận diện nó. Bảo rằng, tôi biết tôi đang giận. Hít thở thật sâu vài hơi.Nếu không có thời gian, thì chỉ một hơi thật dài. (Hơi thở ra dài hơn hơi thở vào). Hãy đi bộ (Take a walk) hay lấy mình ra khỏi không gian (timeout)
Chúng ta phải nhận thức và nhắc nhở rằng chúng ta không thể kiểm soát của bất cứ lối suy nghĩcảm xúc, và hành động của ai cả, những gì chúng ta có thể điều khiển là của chúng ta.  Bác sỹ Amy Sulzman đã trình bày kỷ năng sống và cách thực tập qua phương pháp PEACE (Pause, Exhale, Acknowledge, Choice, Engage – Dừng lại, Thở raNhận diện, Lựa cho, Hành động) cũng không ngoài mục đích này.

 Ăn và ngủ đều độ.

Có 4 loại thức ăn mà những nhà nghiên cứu ở Hoa Kỳ gọi là 4 thức ăn thầm lặng giết người (four silent food killers), đó là chất muối, đường, mỡ/chất béo, và bột/gạo). Những chất này đưa gần một nửa dân số Mỹ có một hoặc nhiều bệnh mãn tính, trong đó có bệnh hen suyễn, bệnh gan nhiễm mỡ, sâu răng (đặc biệt là ở trẻ em), bệnh tiểu đường loại 2, việc ung thư, mất trí nhớ, suy gan, và bệnh tim mạch dẫn đến các cơn đau tim và đột quỵ. Ngoài ra, nếu uống bia rượu nhiều cũng không ổn vì bị say sỉn. Thậm chí càfe cũng vậy, lượng caffeine có thể thay thế một đêm ngon giấc. Có thể về lâu dài, tăng thiếu ngủ và có nguy cơ mắc bệnh tim và tiểu đường. Hãy tránh cà phê và rượu mạnh khoảng 2-3 giờ trước khi đi ngủ. Nói tóm lại, nếu ăn uống không đều độ, sẽ đưa chúng ta đến những bệnh tật và thảm cảnh này. Chúng ta phải ăn uống cẩn trọng, nhất là cần nạp năng lượng vào buổi sáng. Nếu cơ thể bất an hay khó chịu, thì tâm trí của mình cũng không được thoải mái và có thể đưa đến sự nóng giận. Vì thế ăn uống và ngủ nghỉ đều hoà sẽ giúp chúng ta sống vui và sống khoẻ, ít giận hờn vu vơ.

Nói tóm lại, giận là một trong những cảm xúc tự nhiên mà chúng ta có thể nhận chân và chuyển hoá được. Nếu chúng ta thực tập chuyên cần những phương thức trên, chúng ta có thể nhận chân được sự chuyển hoá của nội tâm. Trong cuộc sống, chúng ta cần phải cởi mở, lạc quan, nhẹ nhàng và uyển chuyển để mình có cuộc sống an lạcvà lành mạnh hơn hầu làm cho thế giới này ngày càng tốt đẹp.