Ta thường nghĩ cuộc đời nhiều duyên phận
Nên buồn vui lận đận, ngỡ an bài
Quên đôi điều, nhưng thật khó phôi phai
Rồi cứ hiểu theo những chiều vụng dại
Năm tháng dài ta bước trong mê mãi
Thời gian trôi dìm vào cõi u mê
Gom góp đời, xâu chuỗi nhớ lê thê
Bao vụng dại ta quên mất lối về
Rồi chìm đắm trong cơn mê khờ dại
Thôi xin người chớ ru chi trở lại
Một đoạn đời vụng dại hãy tìm quên
Chôn vào lòng bao kỷ niệm không tên
Và đừng họa nên bức tranh thương nhớ
Để cho lòng khỏi ưu luyến chờ mong
Ta vẫn biết lang thang trong đại mộng
Nên duyên tình không há dễ nhạt phai
Thôi, trả hết mênh mông tình khờ dại
Để tâm hồn trở lại thuở ban sơ
Chôn vùi đi một dĩ vãng dại khờ
Cho hồn được cập bến bờ an lạc
Duyên phận nào khi biến màu phai nhạt
Thì mỗi người sẽ mỗi hướng khác nhau
Muốn hay không lòng vẫn phải nhói đau
Ôi duyên phận thật muôn màu khó hiểu ?
Đời lắm mộng, mơ bao nhiêu cũng thiếu
Nên dặn lòng hành theo điều “tri túc”
Sống như nhiên với tâm hồn “thiểu dục”
Rồi nghe lòng vui khúc ” Hải triều âm
ST