Home Góc Heo May Góc Thơ Đừng ai nhé

Đừng ai nhé

326
0

Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa
Giữ trong tim nhưng chẳng nói nửa lời
Tận tâm hồn cũng lạc lỏng chơi vơi
Mượn niềm vui tiếng cười thay nước mắt

Nào ai hiểu những nỗi buồn se thắt
Những vết thương như dao cắt trong lòng
Ước mơ nào bất chợt trở về không
Ôm xót xa khi mộng lòng tan vỡ

Đâu phải ai lối đời hoa cũng nở
Người ngát hương kẻ tan vỡ phai màu
Nên bước đời cứ nghiêng ngã chênh chao
Chẳng phải mình thì làm sao hiểu hết

Đừng bao giờ trách ai khờ ngốc nghếch
Bởi trong lòng ai cũng có vết thương
Mỗi chúng ta đều có một con đường
Hướng bình minh lối đêm trường lặng lẽ

Đừng bao giờ chê trách người ai nhé
Không phải mình sẽ chẳng thấu niềm đau.

Tác giả: Tùng Trần

****

Trưởng thành là chọn cách giấu nỗi buồn sau nụ cười

Thuở bé buồn thì khóc, vui thì cười. Trưởng thành khiến ta chọn giấu nỗi buồn sau những nụ cười tươi rạng rỡ. Trưởng thành chính là một hành trình đầy đau đớn, nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui và đơn độc, không phải ai khác mà chính là bản thân ta, chỉ một mình ta phải đương đầu.

“Nào ai hiểu những nỗi buồn se thắt – Những vết thương như dao cắt trong lòng” chẳng ai có thể hiểu được, dẫu là những người thân thương nhất về những mệt mỏi, tổn thương, đớn đau ta đang gánh. Không chọn cách tỏ bày, chia sẻ, ta chọn cách giữ riêng những rắc rối, trắc trở mỗi ngày cho riêng ta, bởi ta biết không ai khác ngoài ta mới giải quyết được nó.

Trưởng thành chính là hành trình như vậy đấy, đau đến trầy da tróc vảy, xây xước đầy thân mình,…mà ai cũng phải đối mặt. Con người có 1/3 thời gian cuộc đời để hồn nhiên, và 2/3 cuộc đời còn lại để “trải”, đầy đủ cả những đắng – cay – ngọt – bùi của đời mà không được phép lựa chọn. Vậy nên, nếu có thể hãy thương mình – thương người để thấy cuộc đời còn nhiều niềm vui.

Đặt mình vào vị trí của nhau để yêu thương nhiều hơn là oán trách

Chúng ta đều là con người, đôi phần đều ích kỷ, thương mình – oán người là điều thường thấy. Trưởng thành va vấp đôi lần, đau thương cũng hơn đôi lần, chúng ta co lại, cuộn mình trong cái kén của riêng mình: không thấy – không nghe – không thấu nỗi đau của người khác. “Một người đau chân làm sao có thể quên đi cái chân đau của mình để nghĩ cho cái chân đau của người khác?”. Chúng ta chính là như vậy làm sao để thương người khi chưa thương chính bản thân mình. Nhưng hỡi ơi, xin nhớ cho rằng, cho đi chính là khi nhận lại. Dẫu chẳng thể yêu thương người như cách yêu thương mình, thì xin hãy đặt mình vào vị trí của nhau để thấu hiểu, để yêu thương nhiều hơn là oán trách. Bởi oán trách đôi khi có thể giết chết cả tâm hồn một người.

Previous articleCuộc sống chỉ tốt đẹp hơn khi buông bỏ hận thù
Next article6 nơi chốn trong nhà có khá nhiều vi khuẩn ẩn nấp nhưng ít khi được vệ sinh sạch sẽ