Trưởng thành sải cánh tung bay
Trưởng thành đồng nghĩa với tự do. Có lẽ đó là lí do những đứa con đều thích sự trưởng thành. Trưởng thành thực ra không phải là điều vui vẻ. Con đã nếm trải từng cái một, sự mệt mỏi của cái gọi là trưởng thành mà không thể nói cùng mẹ. Những lúc mệt mỏi nhất đó, con vẫn chẳng thể nói với mẹ, nhưng bằng một cách nào đó, mẹ vẫn cận kề, bằng cách riêng chỉ có mẹ mới có thể làm được, mẹ xoa dịu nỗi đau, trắc trở trong những tháng ngày tuổi trẻ của con bằng tình thương tha thiết.
Mẹ à! Lúc trước con muốn mình lớn thật nhanh: Để được tự làm những điều mình thích, để có thể tự mình quyết định mọi chuyện…
Tuổi trẻ ai không đôi lần ước mơ như vậy. Mẹ rất yêu con nhưng trên tất cả mẹ biết cần để con bay cao trên chính đôi cánh mang tên tuổi trẻ của mình. Sẽ có vấp ngã, sẽ có thất bại, mẹ biết điều đó chứ nhưng mẹ biết đó là những điều mỗi người đều phải trải.
Hai điều tuyệt vời nhất của việc trưởng thành mà con có chính là mẹ và sự chín chắn trong con. Trải qua nhiều chuyện hỉ, nộ, ái, ố để đến với cái đích mang tên trưởng thành và còn nhiều hơn nữa những chông gai phía trước. May thay, dù không một lời vặn hỏi, mẹ vẫn đồng hành chữa lành cho con những vết thương rỉ máu, sứt sẹo.
Đi thật xa lại trở về bên mẹ
Khởi đầu của quá trình trưởng thành chính là khi con muốn rời xa vòng tay của mẹ, mọi việc độc lập, tự do mình con có thể tự chủ. Trưởng thành lại chính là khi con hiểu gia đình nói chung và mẹ nói riêng quan trọng với con đến nhường nào.
Nhưng bây giờ lớn rồi… Con lại muốn trở về lúc trước, cái ngày mà mỗi bước chân con bước đều có mẹ dõi theo. Bay nhảy thật xa để rồi lại trở về bên mẹ. Chẳng ai có thể thay thế mẹ, chẳng ai chịu đựng con nhiều hơn mẹ có thể chịu đựng. Từ những ngày còn lót tả, có những đêm con quấy cả đêm đến bố còn thả tay thì vẫn chỉ có mỗi mẹ bỏ ra nhiều sự bao dung đến vậy. Bạn đời tương lai của con, nếu có sức chịu đựng cũng chỉ có thể bằng một phần của mẹ.
Bây giờ, dần dần con cũng hiểu. Sống trên đời có quá nhiều sóng gió, bon chen. Con không dám chắc mình sẽ tự lực để vượt qua mọi khó khăn hay không nữa. Những lúc đó con lại nhớ mẹ da diết. Người ta vẫn bảo “Mất cha thì ăn cơm với cá, mất mẹ thì lót lá mà nằm”. Con không muốn mất ai cả, những người ta nói đúng lắm mẹ à. Không có mẹ, con thực sự không biết phải cần thêm bao nhiêu cam đảm để gồng gánh khó khăn cho cái gọi là trưởng thành nữa. Những suy nghĩ của con còn nhỏ lắm mẹ ơi… Con sợ không có mẹ bên cạnh dõi theo nữa con sẽ lạc lối mẹ à.
Trở về bên mẹ chính là mái ấm hạnh phúc nhất. Nó có thể không to, không rộng, nhưng nó có thể che chắn mọi gió mưa giữa đời. Con không bao giờ nghi ngờ điều đó. Gởi mẹ những lời con chưa bao giờ nói. Mẹ có thể không giàu có về tiền bạc, nhưng tình thương với con thì mẹ giàu có hơn hết thảy người trong thiên hạ. Con yêu và hạnh phúc vì có mẹ giữa cuộc đời này. Vì một lí do nào đó ông trời gắn kết chúng ta với nhau, để con được làm con mẹ, cho con hưởng hạnh phúc nhất cuộc đời này. Dù có ra sao đi nữa, con vẫn muốn cảm ơn cuộc đời vì đã cho con được làm con của mẹ.