Cuộc sống luôn có những lời nói làm ta không hài lòng, có những hành động khiến ta bị tổn thương, nhưng chúng ta phải biết buông bỏ, tha thứ để tiếp tục vui sống.
“Oán thù nên cởi không nên buộc”. Lòng hận thù nếu cứ giữ trong lòng chẳng khác nào một cái gai nhọn, một liều thuốc độc hằng ngày gặm nhấm, làm héo rũ tâm hồn chúng ta. Biết thứ tha,“một điều nhịn là chín điều lành” chẳng những là cách để tạo phúc đức mà còn là chìa khóa giải thoát ngục tù đang giam giữ chính mình.
Tha thứ không phải là nhu nhược, bỏ cuộc, chấp nhận đầu hàng hay buông xuôi.Tha thứ là khi có dũng khí đặt mình vào vị trí người khác để bao dung họ, là lùi một bước để nhìn nhận sự việc một cách thấu đáo và từ những khía cạnh khác nhau.Hơn nữa, khi ta có thể thật tâm tha thứ cho người khác, có thể vứt bỏ mọi khúc mắc trong tâm và đối diện với tất cả bằng tâm thái an hòa, thuần tịnh, cũng là ta đang chăm sóc và yêu thương chính mình, là tự cởi trói sợi dây vô hình đang thắt chặt trái tim và tâm hồn mình.
Dùng đức hạnh để xoa dịu tức giận, dùng từ bi để cảm hóa kẻ thù, đó mới là hành vi cao thượng nhất trên thế gian này. Rốt cuộc thì ánh sáng của tâm thuần thiện, của tấm lòng bao dung chính là vũ khí hiệu quả nhất để hóa giải mọi oán hận trên cuộc đời, là phương thuốc hữu hiệu để chữa lành mọi vết thương, là cây cầu ngắn nhất đưa những trái tim đến với trái tim.