Càng trưởng thành lại càng cô đơn, càng khôn lớn lại càng bất an. Cổ tích chỉ là lời dối trá dùng để dỗ dành con nít. Bạn xếp lại đôi cánh trắng của ước mơ, và bung ra chiếc dù màu xám nhạt.
Hình như lớn lên , ai rồi cũng khác, ai rồi cũng một lãng quên nhau, tình bạn chỉ còn là sự xao lãng và từng tin nhắn thật nhạt nhẽo trên facebook, trái tim lại dần trở nên yếu đuối và mỏng manh hơn. Có những buổi chiều đi dạo trên phố. Khi đứng giữa vạn người và phố đông chật hẹp. Mà trái tim bỗng trỗi lên sự lạnh lẽo khôn nguôi. Mảng trống nào đó lại bao trùm lấy lí trí, khiến bỗng dưng lại muốn khóc thật to. Nhưng rồi lại kìm chế, đút tay vào túi áo và tiếp tục rảo bước đi.
Người lớn cô đơn. Là khi trái tim và lí trí lại chẳng thèm nghe lời nhau. Tim bảo muốn khóc, nhưng lí trí lại chẳng thèm cho. Tim bảo rất đau , nhưng lí trí lại cưỡng ép bảo rằng “mình không sao cả”. Để rồi khi cứ cố gắng kiềm chế , thì nỗi cô đơn lại ngày một lớn dần và tạo nên những mảng trống không tên trong trái tim bé nhỏ. Và cũng đôi khi, chỉ là cần một cái ôm thật chặt của ai đó để sưởi ấm bản thân. Quạnh hiu và đơn độc giữa dòng vội vả của cuộc đời.
Càng trưởng thành càng cô đơn, nỗi cô đơn hiển hiện một cách rõ ràng vào mỗi sớm mai. Chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm, đôi khi thèm một tin nhắn chúc ngày mới tốt lành từ một nửa kia, nhưng dường như đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình ta mà thôi.
Những khi cô đơn vây kín, ký ức cũ bất chợt ùa về khiến trái tim trở nên mềm yếu đến rệu rã. Lẽ nào quá khứ có sức ảnh hưởng và bi thương đến mãi ngày sau như thế? Thế nên trên đời này không phải muốn mở lòng với bất cứ ai cũng được và không phải muốn quên một người chỉ cần nhắm mắt là xong.
Càng trưởng thành, để bắt đầu thích một người thì chỉ cần rung cảm từ một ánh mắt, cử chỉ nhưng để trọn vẹn một tình yêu bên nhau thì rất khó. Nắm tay lâu thật lâu nhưng cuối cùng chỉ cần một câu nói có thể giết chết tất cả lời ‘thề non hẹn biển” trước đấy. Càng trưởng thành chúng ta càng cô đơn hơn tất thảy.
Có những ngày tôi gặm nhấm nỗi cô đơn của chính mình dưới làn mưa ướt lạnh, vậy mà cô đơn vẫn cứ là một mình. Một mình bên tách cà phê đen đặc không đường. Có nhiều người thắc mắc tại sao lại thích vị cà phê đắng chát đầu lưỡi như thế. Với những kẻ cô đơn như tôi, vốn dĩ đã nếm vị đắng gấp trăm lần màu đen quyện đặc của cà phê. Càng trưởng thành người ta càng cô đơn trong chính thế giới của mình khi trái tim và lí trí chẳng thèm nghe lời nhau.
Trên đời này niềm tin là thứ đáng giá nhất và cũng mỏng manh nhất. Để trao hết niềm tin cho một người thì chỉ cần trái tim dốc hết lòng cho người ấy nhưng một khi niềm tin tan tành tựa mây khói thì chẳng bao giờ có thể can đảm gửi trao chút niềm tin nào cho bất cứ ai nữa.
Và điều đáng sợ nhất có lẽ chính là cảm giác cô đơn tột cùng trong thế giới của mình. Vẫn cười nói đấy thôi, vẫn lắng nghe và đưa ra lời khuyên cho người khác khi họ tâm sự nhưng chính tôi lại không thể tìm ra lối thoát cho câu chuyện của riêng mình…
Càng trưởng thành càng thấy bất an – bất an cả trong chính vỏ bọc của bản thân. Càng lớn khôn bao nhiêu tôi càng hiểu được đôi mắt đượm buồn của mẹ, với ánh nhìn hiền hòa từ cha. Càng lớn bao nhiêu tôi càng thấy cuộc sống không bao giờ bằng phẳng, hay trải thảm đỏ cho bất cứ một ai. Càng trưởng thành tôi càng nhận ra mình đã thay đổi, không còn ganh đua, đố kị, ghen ghét. Chỉ muốn cuộc sống:” An phận thủ thường”. Càng lớn, càng không thích phô trương hay thể hiện mình là người như thế nào nữa. Chỉ muốn cuộc sống càng đơn giản càng hạnh phúc.
Thời gian càng trôi, cô đơn càng giống như một con đường nhỏ u uất. Có người chọn đi đến tận cùng nỗi cô đơn, để thử khám phá chính bản ngã của mình ở nơi cùng cực nhất. Có người ôm vô số hoan lạc phù du, hòng lừa dối bản thân về sự đông vui giả tạo. Lại có người thờ ơ chấp nhận cô đơn như món quà không mong đợi từ cuộc đời để điểm tô cho muôn màu của cuộc sống.