Con sinh ra nơi tiếng khóc chào đời
Nghe tiếng hát à ơi con của Mẹ
Dòng sữa ngọt Mẹ cho con từ bé
Miếng cơm nhai từ đứa trẻ nằm nôi
Tập cho con biết nói lại biết ngồi
Biết vòng tay nụ cười con ạ Mẹ
Chạy lẫm đẫm, Mẹ theo sau sợ té
Giọt mồ hôi đỗ nhẹ trán Mẹ rồi
Mẹ vẫn cười nét hiền hậu Mẹ ôi !
Vòng tay ấm ôm con rồi siết chặt
Ôi sung sướng con nhìn qua ánh mắt
Ngấn lệ trào trên khuôn mặt Mẹ yêu
Những đêm Đông giá lạnh gió thổi nhiều
Mẹ trăn trở ôm con yêu của Mẹ
Dỗ giấc nồng nhè nhẹ hát lời ru
Biết gì đâu một đứa nhỏ đần đù
Ngồi cạnh Mẹ bóng mù u che mát
Lo cho con những cơm chiều đạm bạc
Đi học về nghe câu hát Mẹ yêu
Mẹ cho con tình mang nặng quá nhiều
Mười ba tuổi biết bao nhiêu nặng nợ
Tóc phai màu con còn nhớ Mẹ ơi !
Đứa con yêu thương nhớ Mẹ suốt đời
Mùa hạ đến, nước mắt rơi ngày giỗ Mẹ !!
Có một người vẫn luôn ở bên cạnh ta, không chỉ khi bé lo cho ta từ miếng ăn, giấc ngủ đến bước đi chập chững, mà ngay cả khi ta đã trưởng thành, người vẫn dõi theo ta từng bước đi một, lo lắng cho ta…. Người dành cho ta một tình thương yêu vô bờ bến, thiêng liêng và cao cả. Đó chính là Mẹ – Người không chỉ cho ta hình hài mà còn cho ta nhiều thứ nữa, chẳng ngòi bút nào có thể nói hết được điều đó phải không các bạn ?
Mẹ – Người mà luôn dành cho con cái một tình yêu thương vô điều kiện, sẵn sàng làm mọi việc chỉ mong con được lớn khôn thành người. Dù cho con có đẹp hay xấu thì trong mắt mẹ, con vẫn là đáng yêu nhất.