Có những lúc ta thấy mình nhỏ bé
Giữa phong ba, bão táp cuộc đời
Có những lúc cần lắm một tiếng cười
Khi ta lạc lõng giữa dòng đời nghiệt ngã
Có những lúc ta thấy mình thật lạ.
Chẳng quên, chẳng nhớ nổi điều gì
Cứ âm thầm ta lặng lẽ bước đi
Chẳng màng điều gai góc lẫn thị phi
Cứ mặc lòng để thảnh thơi bước tiếp
Tuổi heo may rồi đầu đã hai thứ tóc.
Chẳng mong gì, chỉ muốn sống bình yên
Vẹn tròn nốt phần đời theo năm tháng
Có những lúc thèm một chút nắng.
Xua tan đi cơn gió lạnh đông về
Sưởi ấm con tim trong buốt lạnh tái tê
Có những lúc ta chợt tỉnh cơn mê
Khi quay quắt nhớ về dĩ vãng
Nhìn bóng một người lỡ bước sang ngang.
Có những lúc nhớ lắm thu mênh mang
Đem dịu dàng đến cho những ngày giông bão.
Có những lúc thích tiếng lá thu xào xạc
Khi gió mùa về lất phất mấy hạt mưa
Ta và người giờ đã thành người cũ.
Ngồi bên nhau sao cứ nhắc mãi chuyện…ngày xưa:
“Người tết hoa cài lên mái tóc
Mưa bay trên đầu người trêu ta: hạt ngọc.
Ông trời gửi xuống tặng cô dâu”.
Duyên không phận nên ta lạc mất nhau.
Kỉ niệm tình đầu ta và người vẫn nhớ
Ta ở đây còn người ….ở nơi đâu ?
Hồng Lưu