Đã có bao nhiêu cơn gió mùa thu,
Có bao mẹ hiền vẫn ru con ngủ?!
Có bao giọt sữa thơm từ đôi vú,
Đưa vào môi mềm con trẻ yêu thương!?
Bao nhiêu nụ hôn lên tóc tơ êm…
Bao nước mắt vì tình sâu mẫu tử…
Là những hạt nước của đại dương!
Là những hạt mưa tự trời cao!
Là những tia sáng tự ngàn sao!
Là những hạt lúa thơm mùa màng!
Mẹ nhớ con dù trời mưa hay nắng,
Mẹ nhớ con dù ban ngày hay đêm!
Giấu nhớ nhung dù nhung nhớ triền miên…
Nhìn lên núi, hỡi núi cao xanh biếc,
Nhìn xuống sông, sông vẫn chảy mênh mang,
Mẹ mong sao biến thành dòng nước mát;
Quên buồn vui, chỉ êm ái trong ngần!
Ngày tháng trôi nặng nề bao công việc,
Nặng hai đầu đòn gánh nhỏ gian nan.
Nhật ký mẹ miền Trung dày chi chít,
Lắm lo toan, bao vất vả nhọc nhằn!
Nhìn về phương Nam, đường xa diệu vợi,
Cách núi, cách sông, cách những cung đường.
Cách vì nghèo, lo ki cóp cho con,
Để nhung nhớ thành quả, hoa tươi thắm,
Thành lời thơ chỉ một mình mẹ hát
“Biển xanh xanh quá, sóng nhấp nhô đại dương,
Nghìn trùng xa cách hai con ở hai phương,
Về bên mẹ nhé! Có khói lam chiều sương,
Có quê hương tình thương,
Có hương cau dịu êm, có quả ngon ngọt thơm, có thiên đường bình yên…”
Trên con đường đi của kiếp người, dù gian khổ hay hạnh phúc; giàu sang hay nghèo khó… miền yêu thương luôn là nơi ta hoài vọng để trở về. Nơi đó, ta ngủ sâu nồng như trẻ thơ, ta ăn ngon như trong giấc mơ và ta thường cười tươi vui, ngây ngô. Nơi đó là rặng núi mờ quen thuộc, ta quen nhìn từ khi biết ngó, là dòng sông lờ lững như hẹn hò. Nơi đó là khói lam chiều, có mùi cơm thơm lan toả, có hàng cau thẳng hàng bông trắng ngát hương, có mẹ hiền ta hay quét lá trong vườn… trong mùi quả chín ngọt ngào chim gọi bạn!
Loan Huỳnh