Điều đáng sợ nhất đời người không nằm trong những điều vừa nhắc. Thật buồn cười, còn điều gì có thể đáng sợ hơn nữa sao? Có vẻ khó tin nhưng điều đó là có thật.
Nhân sinh tại thế, con người khi sinh ra ai mà chưa từng phạm lỗi, ai thành công mà chưa từng vấp ngã? Ai nên khôn mà chưa dại đôi lần. Có sai lầm, có vấp váp mới có sự trưởng thành. Làm người thì sai lầm không phải là điều đáng sợ, đáng tiếc. Điều đáng sợ nhất của con người chính là sai mà không biết mình sai, sai rồi mà không biết sửa, ấy mới là điều đáng sợ nhất.
Điều nghe tưởng chừng đơn giản này trên thực tế không mấy ai làm được. Chỉ là nhận sai thôi, sai thì sửa có thực sự khó khăn đến vậy? Để tôi kể bạn nghe một câu chuyện.
Xưa kia có một người, mỗi ngày đều ăn trộm của nhà hàng xóm một con gà. Có người biết đã nói với ông ta rằng: “Đây không phải hành vi của người đứng đắn.”
Người này lại nói: “Tôi đang từ từ sửa chữa thói quen ăn trộm của mình. Trước đây, mỗi ngày tôi ăn trộm một con, bây giờ mỗi tháng ăn trộm một con thôi. Đợi đến sang năm, tôi sẽ không lại ăn trộm nữa.”
Người này sai lầm chính là ở chỗ tự mình biết loại hành vi này là sai trái nhưng lại không nhanh chóng kịp thời sửa chữa mà đợi đến sang năm. Nếu một khi đã nhận ra sai lầm của mình, nên kiên quyết sửa chữa, quyết không thể nhân nhượng, phóng túng.
Có câu: Dũng khí lớn nhất đời người chính là biết nhận sai. Lẽ thông thường thì nhiều người sẽ hiểu dũng khí chính là có thể giương cẳng chân, hạ cẳng tay đọ sức khoe tài một phen với kẻ đối đầu, hoặc giả tranh đấu hơn thua để tỏ rõ cái khẩu khí của mình với người khác. Kỳ thực đó chính là cái dũng của kẻ thất phu, của phường đao búa.
Dũng khí lớn nhất của người ta chính là tự nhận ra được sai lầm của bản thân mình, biết hối hận, phản tỉnh, dám đứng trước mặt nhiều người mà thừa nhận sai lầm của bản thân. Biết đứng lên sau vấp ngã để làm một con người ngay chính. Đó cũng là cái dũng của kẻ chính nhân quân tử.
Có lẽ dũng khí lớn nhất của người ta chính là tự nhận ra được sai lầm của bản thân mình. Cái dũng của bậc quân tử ấy không phải ai cũng có được. Vì thừa nhận sai lầm là một việc có thể ảnh hưởng tới danh tiếng, liêm sỉ của người ta, khiến người ta phải đối diện với nguy cơ bị dư luận bàn tán, gièm pha, khinh ghét. Nhưng vượt qua được những mặc cảm đó, thẳng thắn nhận lỗi, tìm cách sửa sai mới chính là phong thái của người đứng đắn, chính trực vậy.
Thế nên sai lầm không đáng sợ, chỉ sợ sai rồi mà không biết sửa.
Sưu tầm