Thuyền độc mộc trôi trên dòng nước
Vươn ra khơi sóng vỗ tràn trề
Ông lái đò chăm chỉ mải mê
Vẫn chèo lái, vẫn không hề nao núng
Thuyền trôi mãi vẫn ung dung nhẫn nại
Mấy mùa trăng, mấy con sóng dội lòng
Tiếng chèo khuya sao con nước mênh mông
Dù gian khó vẫn trải lòng cùng sóng
Bao nắng, gió, mưa xa lòng bất động
Có gì đâu ta cũng phải chóng chèo
Vượt lên ngàn con sóng cheo leo
Và lúc đó ta không còn lối rẽ
Hãy vươn lên ta vẫn là mạnh mẽ
Thuyền vẫn trôi độc mộc giữa đêm rồi
Khách đi rồi, qua bến sông thôi,
Giờ đến lúc thuyền rơi cùng con sóng
Ông lái đò già nua lòng xao động
Tiếng chèo khuya, tiếng sóng lại hiện về
Thuyền xa rồi. Bóng đổ, nắng chiều rơi
Đêm vắng lặng, trăng rơi cùng con sóng.
Tôi làm bài thơ này sau một lần đi du lịch ở ninh vân, trên đỉnh núi cao nhìn xuống, mặt biển rộng mênh mông, một con thuyền độc mộc. Rồi chợt nhớ lại những ngày xưa, những tháng ngày làm ở bệnh viện. Tôi, một dưỡng nhi khoa thầm lặng giữa đêm về. Chiến đấu. Vỗ về. Mang lại sự bình an cho em trẻ. Bao đêm vắng, mình tôi độc mộc trên bàn. Nào tiếng khóc, nào tiếng rên, nào tiếng ồn ào chạy đôn đáo la lét của bệnh nhân trong đêm về. Có lẽ, những ngày tháng xa rời bệnh viện về hưu, đó là sóng đêm của lòng tôi. Nắng gió, mưa xa, bão tố, đó là bão lòng người. Bệnh nhân đến với tôi trong đêm về như cơn sóng dữ, ùa vào từng đêm thâu. Nhớ lại khoảng thời gian ấy, tôi làm bài thơ Thuyền rơi, để mô tả một người lái đò đưa bệnh nhân qua cơn bão tố và trả lại sự bình yên cho con trẻ. Hai câu cuối bài thơ này cũng là lột tả tấm lòng người lái đò giờ đã về chiều.
-Hảo Lê-
Ảnh: Internet