Rồi một ngày, tôi lại nhắn tin cho người để nói rằng mình sẽ đi Sài Gòn trong thời gian sắp tới. Đáp lại chỉ là sự im lặng đến khó hiểu, tôi tưởng người sẽ không bao giờ muốn gặp tôi dù chỉ một lần.
Vậy mà sau hơn hai mươi năm cách xa và sau gần 2 năm cuộc tình kết thúc, chúng tôi gặp lại nhau giữa chốn Sài Gòn đầy náo nhiệt. Hôm ấy là buổi gặp mặt nhóm bạn cùng lớp. Nhà người cách nơi chúng tôi hội ngộ hơn một giờ đi đường, nhưng người vẫn đến. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu, rằng: người đến để làm gì, vì điều chi, tò mò muốn biết tôi của 25 năm về trước giờ ra sao hay vì còn tình cảm với nhau mà đến? Còn tôi, con tim cũng muốn gặp lại để được nhìn thấy người bằng xương bằng thịt, người mà mình đã từng yêu đến nao lòng, nhớ nhung trong từng nhịp thở… nhưng lí trí thì lại mong người đừng đến nữa. Tôi sợ…rất sợ cái cảm xúc xưa cũ…đã khổ công chôn kín giờ lại trỗi dậy trong tim; tôi sợ lại một lần nữa đau khổ vì người…
Và người đã đến… , tim tôi như ngừng đập, như tan chảy một lần nữa. Bao nhiêu cảm xúc kìm nén, chôn vùi bấy lâu nay giờ lại dâng trào, bao nhiêu điều muốn nói với người thì giờ đây không thể thốt thành lời. Hai đứa chẳng dám nhìn nhau, chẳng nói với nhau một câu, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt người nhìn tôi vẫn còn tha thiết lắm! Tim tôi đau nhói! Có gì đó mặn chát trong cổ, hình như nước mắt đang chảy ngược vào trong… Người ngồi đây mà sao tôi vẫn nhớ, người gần kia mà sao xa tầm với…! Người lặng im như hai ta chưa hề quen biết, như hai ta chưa từng tồn tại một mối quan hệ đặc biệt nào… Vậy thì người đến làm chi để lòng ta thêm sóng, đến làm chi để lòng ta thêm trông ngóng… Tình đến rồi đi…đó là lẽ thường tình! Ừ nhỉ! Vậy thì trách chi mình, cũng chẳng trách chi người, có trách thì trách con tim lỗi nhịp mà lạc bước yêu đương…
Thế rồi, cuộc vui nào cũng tàn, cuộc tình nào cũng tan, chúng tôi lại chia tay nhau, đường ai nấy bước. Dường như trong ánh nhìn, trong cái bắt tay vẫn có gì lưu luyến…? Người trở về với hạnh phúc của riêng mình, còn tôi cho đến hôm nay vẫn ngậm ngùi sống trong hoài niệm.
Người đi qua tôi, để lại nỗi nhớ mong và kỷ niệm. Vẫn còn đó sự thân thuộc, một chút ấm áp, buồn đau. Người trả bàn tay tôi lại vị trí cũ, buông tôi ra và quay về con đường đã chọn. Đặt trong cuộc đời nhau dấu ba chấm lửng lơ…, sao không cho nhau dấu chấm kết cho một chuyện tình dang dở? Sao đành lòng buông lơi những điều chưa thực hết? Làm tôi nhớ, rồi thôi…
Ra về mà lòng nặng trĩu, bao nhiêu cái “giá như” cứ nhảy múa trong đầu, bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà chẳng có câu trả lời , bao nhiêu cảm xúc cứ mãi đong đầy… Thôi thì… đành gửi lại tháng năm xưa…
Ai đó nói rằng: “Có thứ tình cảm đến thì lí trí ngăn, mà đi thì con tim lại ngoảnh nhìn nhau. Cứ cất mãi trong tim thì dù trăm năm vẫn sẽ vẹn nguyên như thuở ban đầu, mỉm cười rồi đường ai nấy bước”… Ừ thì tự nhủ với lòng “THƯƠNG NHAU ĐỂ ĐÓ…NGHE CHƯA?”…
Dalat – 25 – 3 – 2017 (Khoảng lặng trong tim tôi)