Tháng Mười rồi, phố có bớt cô đơn?
Thu dùng dằng heo may gầy lạc lối
Đêm nằm nghiêng vuốt ve niềm ngóng đợi
Hoa sữa nồng hương cũ cạn lời yêu
Tháng Mười rồi, ai gửi nhớ cho nhau?
Gọi mưa trắng giăng ướt chiều ảo ảnh
Ý nghĩ cựa mình tựa hình bong bóng
Vỡ chơi vơi câu hát lạnh loang chiều
Tháng Mười rồi, cơm nguội vàng nắng xiêu
Lá rơi kín lối người xa quên bước
Hồ Tây sóng gợn môi mùa nuối tiếc
Thương sâm cầm cánh vỗ biệt chiều hoang
Tháng Mười rồi, đêm có còn là đêm?
Cơn mơ đi qua, vội dậy chong đèn lục từng ngăn ký ức
Con dế trở mình rơi nghiêng tiếng nấc
Bờ cỏ mềm nước mắt ướt như sương…
Tháng Mười rồi, nỗi nhớ chín đau thương
Phố úp mặt vào đèn đường run rẩy
Ai nhớ? Ai quên? Ai qua? Ai lại?
Ai chạy trốn nhau – tìm hoài chẳng thấy?
Mùa thu gầy hắt bóng ngóng tình côi…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA