Mẹ bảo rằng: – Chẳng muốn sinh con gái
Không đời nào Mẹ lại nghĩ trọng khinh
Bởi chẳng muốn Con vất vả như mình
Suốt một đời chịu hy sinh, lam lũ
Chẳng dậy sớm, con trai nằm dài ngủ
Được coi là lười biếng một chút thôi
Gái dậy trưa, bị mắng là đồ tồi
Lúc như vậy, chẳng muốn sinh con gái
Ngay từ khi con gái còn thơ dại
Đã phải đề phòng trước đám bạn trai
Tránh xa người lạ rồi khách vãng lai
Lẫn trong đó, đội lốt loài cầm thú
Kỹ năng sống, con gái phải đầy đủ
Không xao lòng, lời đường mật rủ rê
Yêu sớm thì thiên hạ sẽ cười chê
Con trai được gọi: đào hoa vô kể
Khi con gái yêu thiệt thòi là thế
Yêu lầm người đâu dễ được thứ tha
Chỉ là kẻ đến phá đám, thứ ba
Con trai thì được gọi là… thêm thắt
Phải lo toan bao chuyện nhà nhỏ nhặt
Ngày lễ, Rằm chu đáo một mâm cơm
Chồng được tung tăng phố xá dạo chơi
Vợ ra ngoài, chịu bao lời trách móc
Cũng đầy đủ miệng mồm nhưng phải học
Cách câm nín và cách khóc làm sao
Lỡ biện minh đôi chút là “xé rào”
Mẹ Chồng sẽ trút vào trăm thứ tội
Con sinh nở, Mẹ, người lo lắng nhất
Bởi đó là khi thập tử nhất sinh
Chọn món ăn có sữa cho con mình
Chắn gió lùa tránh bệnh tình hậu sản
Là một đứa con trai sướng gấp vạn
Bao bộn bề, khó nhọc chẳng lo toan
Mẹ rất thèm đứa con gái hiền ngoan
Nhưng sợ con sẽ đa đoan như Mẹ.
Tác giả: Trần Văn Long