Anh uống rượu chia ly em trao tặng
Có hương tình quấn quyện sắc hương quê
Có ánh mắt trĩu nặng những lời thề
Có tất cả niềm say mê cuộc sống
Anh biết lắm… tình em hơn biển rộng
Trái tim nồng ấp ủ mảnh hồn Ðông
Thương đời anh đã lỡ bước sang sông
Chỉ thầm lặng tiếc thương xưa tuổi mộng
Tâm hồn em miền Trăng Sao lồng lộng
Bước chân gầy xao động bụi lưu đầy
Anh bàng hoàng đi giữa những ngất ngây
Hồn đứt đoạn những chuỗi ngày xa xứ
Ôi… quê hương bản trường ca bất tử
Mà đời mình nốt nhạc cháy vô hình
Thân tha phương như những kẻ viễn chinh
Hồn phách quẩn vùng điêu linh cát bụi
Có những người mong tiền tài đầy túi
Có những hồn cắm cúi gặt mộng mơ
Có những kẻ cả đời chỉ lơ ngơ
Ði tìm thứ người ta không cần nhớ
Anh lao đao giữa đời buồn vỡ nợ
Nghĩ lại mình lo sợ trả không xong
Tóc pha sương giằng xé nát tấm lòng
Cứ chập chùng dựng xây hoài ảo vọng
Ðời bạo tàn cứ duyềnh muôn bão sóng
Mà thế nhân là chiếc lá vô tình
Ta thương nhau tô điểm ánh bình minh
Cùng cảm nhận đắm mình trong tia sáng
Anh bay xa chốn tối tăm chạng vạng
Hòa nhập mình với Mây Nước Trời Trăng
Anh tôn thờ tình Thơ mãi vĩnh hằng
Và tình em sáng tươi hơn màu nắng .
Rượu chia ly nghẹn ngào đêm cay đắng
Vị đậm đà dịu ngọt giữa đời nhau
Em hòa nhịp cầu mây muôn sắc mầu
Nối tình nghĩa giữa cộị nguồn – viễn xứ
(Vũ Kim Thanh)