Tám mươi tuổi, Mẹ vẫn còn nhanh nhẹn
Mắt vẫn còn tinh và chẳng nặng tai
Tám mươi năm, tóc Mẹ bạc, da mồi
Vẫn đọc báo, xâu kim không cần kính.
Tám mươi tuổi vẫn đùa vui cùng lính
Vẫn cộng trừ tính nhẩm chẳng hề sai
Nhìn Mẹ tôi với vóc dáng bên ngoài
Ai biết được những nỗi đau đời Mẹ.
Bố tôi mất khi Mẹ còn rất trẻ
Mới ba mươi mà mẹ đã góa chồng
Giữa cảnh đời ly loạn bão giông
Ba con dại đôi vai gầy mẹ gánh.
Ai biết hết những đau thương giá lạnh?
Cảnh bần hàn cơ cực của nhà tôi
Nuôi chúng tôi khôn lớn thành người
Công ơn Mẹ như núi cao biển cả.
Con vẫn biết chẳng còn bao năm nữa
Rồi có ngày Mẹ sẽ phải ra đi
Dù ngày ấy chúng con có làm gì
Đối với Mẹ cũng chỉ là vô nghĩa.
Chúng con nguyện: sống có tình có nghĩa
Có đức có nhân, cho mẹ yên lòng
Dù chúng con có biếu mẹ vàng ròng
Cũng không thể bằng tấm lòng hiếu thảo.
Mẹ chúng con – một tấm gương hoàn hảo
Với chúng con – một người mẹ anh hùng
Cháu, con xin tạc dạ ghi lòng
Công ơn mẹ, công ơn bà không bao giờ phai nhạt.
Con chỉ tiếc không biết làm bài hát
Để chắt ca mừng cụ thọ tám mươi
Thơ của con thì chỉ dông dài
Nhưng cũng cả một tấm lòng chân thật.
Cầu chúc mẹ sống những ngày vui nhất
Nhìn thấy cháu con khôn lớn trưởng thành
Thấy đất nước ta hiện đại văn minh
Dân ta được ấm no hạnh phúc.
Tác giả: Phạm Quang Thanh