Có người quen kể vô tình phát hiện chồng đi vào nhà nghỉ với gái công sở, đau đớn tự vấn cả nửa ngày còn lại, nhưng 5h chiều về đón con, mặt mẹ vẫn phải tươi tỉnh vui vẻ. Cuộc đời rồi sẽ phải khác đi sau những nỗi đau! Nhưng trước lúc nghĩ ra mình sẽ quyết định rẽ theo hướng gì, vẫn cứ phải duy trì cuộc sống ở mức an toàn bình thường nhất!
Có gia đình vợ chồng cãi nhau, mẹ chồng lăn ra ăn vạ, em chồng xỉa xói, chồng cầm túi xách cùng quần áo vợ lẳng ra khỏi cổng. Vợ lặng lẽ ra ôm đồ vào. Đúng, vợ sẽ đi khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng không phải theo cách bị chủ đá đít của một con vật nuôi. Sẽ đàng hoàng đi như một con người, mang đi tất cả những gì thuộc về mình. Còn đêm nay, đây là nhà tôi, đây là giường của tôi, đây là quyền của tôi!
Đừng chúc nhau đầu bạc răng long. Hãy chúc nhau yêu thực sự nồng nàn vào tất cả những ngày còn được sống bên nhau.
Nếu bạn sống đến lúc, tình yêu trai gái không còn quan trọng nhất nữa, tiền bạc cũng chỉ là thứ yếu, mọi thăng trầm khổ ải đều đã trải, rồi bạn sẽ nhận ra: Cái gì cũng có cái giá của nó…
Giá của tự do là dằn vặt. Giá của êm ấm bề ngoài là khổ sở nội tâm. Giá của giàu là kiệt sức, giá của thảnh thơi là hời hợt, giá của an nhàn lười biếng là nghèo túng. Giá của cái nắm tay tuổi già là bao nhiêu giông bão tuổi trẻ. Giá của chần chừ là mất mát. Giá của một người tử tế là chính những thử thách họ phải trả lời suốt đời bằng bản thân.
Vì nếu không đi qua được những thử thách ấy, chúng ta đã vĩnh viễn chia tay nhau ở tuổi trẻ. Nên đừng chúc nhau đầu bạc răng long. Hãy chúc nhau yêu thực sự nồng nàn vào tất cả những ngày còn được sống bên nhau. Nếu không được như vậy, thì chúc bạn dũng cảm, ra đi đừng quay đầu lại! Đừng trả giá tới hai lần cho cùng một thứ sai lầm!
ST