Em có về cho kịp tháng 10 không?
Có về giữa mênh mông sau chuỗi ngày nhớ nhung già cỗi
Những yêu thương lổ loang màu hấp hối
Tiếng thở vào hư không như khúc hát quên lời
Em có kịp không sao nắng đã rã rời
Mùa này phố buồn tênh chẳng thể nào hiểu nổi
Góc quán liêu xiêu hoàng hôn màu đỏ ối
Lũ sẻ bay đi biết tỏ không lối về
Em có kịp không sau toan tính bộn bề
Ngày tháng 10 chưa kịp tắt nụ cười đã tối
Chiều tan ca chẳng bảo mình về vội
Bởi quảng đường thân quen… chân lại thấy dư thừa
Em có kịp không sau gian dối lọc lừa
Khói thuốc đã đủ nhuốm mắt anh cay xè vì thương nhớ
Yêu và đau cách nhau một khoảng không nhờ nhợ
Chỉ có trái tim bị thương theo năm tháng mãi ê chề
Em có về không để tháng 10 não nề
Chén trà nóng trên tay bỏ mặc mùa nguội ngắt
Ai kiếm cho ta chút yêu thương vụn vặt
Ai kiếm cho ta chút hơi ấm hong mùa
Em có về không cho kịp tháng 10
Hay cứ để nỗi nhớ đọa đầy anh trong từng đêm cuối thu ru hoài chả ngủ
Hay cứ để mắt nâu tìm nhau trên phố đông ủ rũ
Và những câu thơ gieo mãi chẳng nên vần
Tháng 10 ơi! Sao cứ mãi bần thần…
Chớp mắt rồi tháng 10 sang, cõng trên vai những tiếng thở dài của độ cuối thu mà gieo rắc nỗi trầm tư lên đầy ngõ phố. Trời đất sắp bước vào những ngày thu cuối cùng, vàng vọt đến thế, hoang tàng đến thế, xác xơ đến thế… nhưng… liệu có lạ lùng hay không? Khi tôi nói rằng tháng mười của những kẻ cô đơn cũng mơ màng, cũng dịu dàng, cũng nên thơ kì lạ?