Người đàn bà bước qua tuổi năm mươi
Họ biết lấy nụ cười che nước mắt
Họ ngông nghênh cho dù tim đau thắt
Nhẹ nhàng hơn với được mất trong đời
Họ biết buông
Mây đem trả cho trời
Biết trân trọng những niềm vui ít ỏi
Họ lặng lẽ cho và không hề đòi hỏi
Biết dìu mình qua khỏi phút chông chênh
Tuổi năm mươi đã quen với lênh đênh
Bạn cùng sóng và dập dềnh, nghiêng ngả
Vết chân chim hằn sâu trên mắt, má
Họ chưa già, nhưng có phải trẻ đâu
Năm mươi rồi thì không ít nỗi đau
Họ đã thấy đời muôn màu, đủ sắc
Tuổi năm mươi làm gì cũng cân nhắc
Và hình như hà khắc với bản thân
Họ vẫn yêu mang dáng cấp số nhân
Và cũng cần một bờ vai lắm chứ
Nhưng họ không còn muốn làm phép thử
Vì thời gian ích kỷ đếm từng giây
Họ chỉ cười sau bao nỗi đắng cay
Họ chỉ cười sau bao ngày giông bão
Họ chỉ cười khi chân mình lảo đảo
Khi cuộc đời chỉ ảo ảnh là vui.
st