Ta muốn về với Mẹ một chiều đông
Bên lửa hồng hơ hơ bàn tay ấm
Ta muốn sống với chuỗi ngày thật chậm
Của ngày xưa – thuở thơ bé lên mười…
Ta muốn cười, muốn khóc cũng vô tư
Vòi vĩnh Mẹ đòi quà cho thỏa thích
Ta thèm lắm những đêm khuya tĩnh mịch
Giọng ru buồn, man mác mái tranh quê…
Nhớ những ngày theo Mẹ tận bờ đê
Hái rau dại về độn mùa giáp hạt
Ôi thương quá những cọng rau đắng chát
Cỏ nội hương đồng mặn nhạt nuôi ta…
Cuộc sống thị thành, óng ánh xa hoa
Đời có trăng nên quên đèn tăm tối
Ta u mê nên trở thành nông nỗi
Tóc lệch màu ta mới kịp nhận ra…
Rồi một chiều muốn bỏ chốn phồn hoa
Về bên Mẹ hít hà mùi cơm mới
Mái tranh nghèo nhuộm vàng bao sợi khói
Nghe à ơi… bên cánh võng năm nào…
Ta muốn về nghe tiếng sáo nghiêng chao
Trên triền đê, cùng cánh diều bạt gió
Trong giấc mơ, mang hình hài Mẹ đó
Ta muốn về… Thèm lắm… Mẹ yêu ơi…!!!
Nguyễn Tuyển