Muôn đời nương cõi tròn vuông
Người ta được sống bình thường là may
Sinh đủ mắt, mũi, chân, tay
Già không phải mổ chỗ này, chỗ kia!
Sống cho sàng lọt xuống nia
Một con bống mún cũng chia cho người
Cho nhau một góc nụ cười
Đủ nuôi no đói thế thời nông sâu
Thương nhau lấy cháo bù rau
Giấu nhau túng thiếu, phô giầu nghĩa nhân!
Ngõ leo hoa mướp, hoa lan
Thơm nhà, thơm miệng mấy hàng xóm thân!
Không đủ cay hóa rượu tăm
Thì làm rượu nhạt uống dăm ba lần
Thì làm rau cải, rau cần
Thì làm khoai sắn ăn dần tháng ba.
Gió qua bão táp mưa sa
Ngẫm bình thường cỏ mới là tùng, thông
Mùa đông cạn nước sông Hồng
Mới hay giếng nước bình thường đế vương.
Bình thường là cái vô thường
Ngàn năm dẫn lối chỉ đường chúng sinh
Phi thường, sắc đỏ biến xanh
Nhân gian một cõi đi về hỡi ai!
Nguyễn Quốc Văn
Một nụ cười không thể nuôi nỗi cái bụng đói nhưng nụ cười khiến người ta thêm yêu đời, yêu người, có thêm niềm tin vào tương lai cho dù hôm nay còn lắm giông gió. Cười chính là liều thuốc của hạnh phúc, nụ cười cũng là món trang sức đẹp vô giá mà ai cũng có thể sở hữu. Và dù có qua bao bảo táp mưa sa, làm ơn xin hãy đừng đánh mất nụ cười. Cho nhau một nụ cười, cùng cái siết tay rất chặt những lúc ngặt nghèo nhất để thấy đời còn vui.
Làm thế nào để nụ cười luôn trên môi kể cả những lúc dường như đánh mất đi tất cả? Đời người ấy mà, còn bản thân là còn tất cả, tiền bạc có mất rồi cũng kiếm lại được, tình yêu có đi rồi cũng có tình khác tìm về, “sau cơn bỉ cực đến hồi thái lai”. Lúc kết thúc cũng chính là khi bắt đầu, đời được bao lâu mà hờ hững. Còn đủ chân, tay, mắt mũi cái khó nào phải sợ? Giữ được sự lạc quan, giữ được nụ cười hẳn nhiên bình an sẽ tìm tới.