Rồi khi những hồi âm là mớ phong thư bàng bạc trắng, mang trên mình con tem “im lặng” đã chất đầy hòm thư mùa hạ, khi mớ tâm tình gửi vào lời thơ còn ngân nga khúc hát hoa đỏ, mùa xanh. Khi đợi chờ trả lại cô đơn giăng đầy ngõ ngách, cắn vỡ từng tia họng… Tháng bảy về, nhẹ nhàng, bất chợt, tháng bảy về nhẹ dịu mà nhạt nhòa như những nét mực nghiêng đã phôi phai dần sắc tím.
Ừ! Tận sâu trong cái lặng thinh của nỗi riêng mang như còn say ngủ, ta giật mình, chà! Tháng bảy về rồi… tháng bảy về an nhiên, chậm rãi trên từng con phố, ta cúi đầu giấu cái run rẩy vào trong rồi trốn đi lang thang với những bộn bề xếp vội trong lòng, khẽ khép áo đi tìm dịu dàng đầu gió…
Cái tháng bảy ấy mà! Nắng gắt, trời trong. Tháng bảy ấy hả? Mưa buồn bất chợt… Tháng bảy gần, mà xa, tháng bảy kì cục lắm! Tháng bảy đưa tay ra hái được mùa thu, lùi một bước đắm vào trời hạ. Tháng bảy mưa ngâu, tháng bảy gợi sầu, tháng bảy khiến tâm hồn người ta sáo rỗng, nhạt nhòa, người ta không khát khao chút nắng như tháng mười hai, cũng chẳng thèm một đợt mưa như những ngày tháng sáu. Người đi ngoài phố đâu còn nhớ về một người ngoài phố, khói thuốc buồn quên lãng sương khuya.
Tháng bảy chẳng khác gì một bức tranh đen trắng của đời, là bóng người gục đầu bên thềm cùng đôi mắt hoen thâm buồn bã. Người chờ hồi âm im lặng, người lạc tám hướng tình đời, người viết tình thơ, người cười, người khóc. Ta biết làm gì khi mang mớ hỗn độn, bùi nhùi của trái tim bước vào tháng bảy? Không vui được, buồn cũng chẳng xong… Cái tháng giao mùa ngớ ngẩn!
Bản tình ca vẫn vọng vang âm trầm sâu lắng, nét tím gầy còn hiển hiện như in vào tâm trí dẫu đã nhạt nhòa theo tháng, theo năm. Biết tìm đâu một thời đã xa, biết tìm đâu một người đã qua, đợi chờ hoài… Tháng bảy tâm hồn hóa kiếp thi thơ, tháng bảy ấm nồng trở mình hoang lạnh, giấc ngủ mệt nhoài canh ba đón giấc mơ trưa vô chừng hỗn nhịp.
Phía xa xăm chỉ có bóng dáng mây trời, hoàng hôn ngủ với giấc vô ưu nhưng đầy mộng mị. Nhiều thứ xa tầm tay với, vai mang gánh nặng đầu đời, những nụ cười hằn in tiếng nấc, dòng thời gian phiêu ru lòng người quên đi, dòng đời quên đi, sao bỏ mặc ta? Để rồi có những chiều riêng ta với ta trong giấc mơ hoang đàng viễn phố, tay trong tay, chân bước đi, thật chậm, thật khẽ khàng, thu buông khúc dạo tình ca, nhè nhẹ…
St