Cuộc đời chính là một cuộc bể dâu, chuyện qua đi đã thành mây khói, những năm tháng sóng gió của cuộc đời qua rồi, ai là người không già đi? Có chăng chỉ những bậc tu hành giác ngộ mà thôi. Thời gian và năm tháng chẳng thể nào giữ được, tuy nhiên có những chuyện phải đợi năm tháng phôi pha ta mới dần thấu hiểu, và cuộc đời có những đạo lý mà chỉ thời gian mới đủ cho ta hiểu những điều ta không hiểu.
Đối với cuộc đời…
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Cuộc đời chính là quá trình khóc mà đến, cười mà đi, bạn chỉ cần hướng ánh mặt trời mà tiến, bước ra khỏi cái bóng của chính mình. Một khi cuộc sống không phải là diễn đài thực tập, mỗi giây qua đi đều là thực diễn.
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Hãy hưởng thụ cuộc sống khi còn có thể, đừng để những gì tốt nhất dành cho ngày sau. Hãy tìm hiểu những điều tốt đẹp quanh ta, ví như cùng với người thân đi dạo, trân quý hiện thực, có thời gian hãy ra ngoài đi đâu đó vài hôm, học được cách sống thiết thực cho mỗi từng phút giây chứ đừng sống trong quá khứ cũng như đừng đắm chìm vào tương lai.
Đối với sức khỏe…
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất. Đừng để đến khi thân mòn lực tận mới hiểu ra rằng, trên đời này không có chiếc giường nào đắt giá bằng giường bệnh viện. Vinh hoa phú quý ấy cũng chỉ là vật ngoài thân, thân thể khỏe mạnh, tâm hồn thanh thản mới là cái gốc để làm người. Cuộc sống có rất nhiều trải nghiệm đã cho ta thấy rằng, rất nhiều thứ trên đời mà chỉ khi nào thực sự mất đi sức khỏe và niềm vui chúng ta mới hiểu ra và học cách trân quý. Và tình cảm cùng với sức khỏe cũng chính là một phần trong số ấy.
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Hãy học cách khống chế bản thân. Trung y có câu: Vui quá hại tâm, giận quá hại gan, bi thương thì hại phổi, lo sợ thì hại thận. Sức khỏe bản thân là vốn căn bản của mọi thứ trên đời mà dưỡng thân tốt nhất chính là: Khống chế tâm thái của chính mình.
Đối với tâm thái…
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Cần bảo trì sự tự tôn tự ái. Tự tôn ở đây chính là đối với vạn sự vạn vật trên đời thì đều phải dùng nhân lễ nghĩa khí mà đối đãi, tôn trọng người khác cũng chính là tôn trọng chính mình. Còn điều gọi là tự ái chính là mở rộng lòng mình, bao dung mọi việc, độ lượng mọi người, yêu thương người khác cũng giống như yêu thương chính mình.
Có một bộ phận người sau khi về hưu, rời xa khỏi môi trường làm việc quen thuộc, trở về với gia đình, cảm giác trống trải buồn chán, không có việc gì làm, bỗng nhiên cho rằng bản thân già rồi vô dụng, cuộc sống cũng trở nên vô nghĩa. Vậy nên làm người đến bước này điều quan trọng chính là sự tự tin, là sự vui vẻ lạc quan tích cực để đối đãi với vạn sự vạn vật trong cuộc sống. Hãy nhớ, làm người dù già đến đâu cũng không được có ý nghĩ: “Tôi đã già thế này rồi, làm như vậy sẽ khiến người khác chê cười…”.
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Làm người, điều cần buông bỏ thì nên buông bỏ, cần nghĩ thoáng thì hãy nghĩ thoáng ra. Có nhiều chuyện chỉ cần chúng ta xem nhẹ nhàng đi một chút, dũng cảm bước qua ắt mọi chuyện đều êm xuôi.
Đối với gia đình…
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Bạn đời mới là tất cả! Bạn đời chính là người cùng nắm tay ta qua tháng rộng năm dài, vượt qua muôn ngàn sóng gió, đêm đông gió lạnh, hay xuân về nắng ấm, tất cả chỉ có bạn đời là người gắn kết keo sơn với chúng ta.
Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Con cái lớn rồi thì đừng quá bận tâm. Kỳ thực, thân làm cha mẹ, yêu thương bảo hộ quá thì yêu lại thành hại, buông tay tự lập thì ghét lại thành thương. Mọi chuyện trên đời đều có hai mặt, có tốt thì có xấu, có đúng thì ắt có sai. Bạn cho rằng đúng nhưng đôi lúc dưới góc độ người khác lại thành sai, bạn cho là sai đôi khi lại thành đúng. Vậy nên khi con cái đã lớn, đừng can thiệp quá nhiều vào những quyết định của con, thân làm cha mẹ chỉ nên đưa ra chỉ dẫn, đưa ra lời khuyên. Đây cũng chính là tôn trọng con cái và cũng là tôn trọng chính mình, gia đình cũng thuận hòa hơn.
Sưu tầm