Tháng sáu về rủ thương nhớ đi hoang
Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng
Tim vô cảm cũng quên rồi xao động
Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ…
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy
Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…
Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ
Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu
Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc:
Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau?
Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu
Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh
Ôi tháng sáu những con đường rực lửa!
Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình
Tháng sáu đến… ai buồn hay chăng tá?
Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi
Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ,
Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi…
…
Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi
Ta say khướt: cuối trời đương rạn vỡ…
(Huỳnh Minh Nhật)