“CÁI THỦA BAN ĐẦU LƯU LUYẾN ẤY
NGHÌN NĂM HỒ DỄ MẤY AI QUYÊN”
Cứ tưởng lòng mình đã lắng
Không còn xao xuyến bâng khuâng
Mà sao mới vừa xa cách
Lòng mình đã thấy vấn vương!
Cứ tưởng tâm mình sẽ lặng
Cho dù mãi mãi chia phôi
Mà sao mới vừa giã biệt
Tim mình đã thấy chơi vơi!
Cứ tưởng cái ngày hôm ấy
Sẽ chìm vào lãng quyên thôi
Nhưng sao mỗi lần nhớ tới
Lòng ta vẫn thấy bồi hồi
Cứ tưởng là mình không nhớ
Chỉ là lưu luyến chút thôi
Mà sao mi buồn muốn khóc
Hình như nước mắt đã rơi!
Thơ: Đoá Liên Tâm